“Bốp…”
Như Ca cắn môi, tát y một cái!
Chiến Phong sắc mặt trắng bệch.
“Câm mồm!” Như Ca cả giận nói: “Ngươi dám nói ngươi chưa bao
giờ cảm nhận được tình thương của cha dành cho ngươi sao? Liệt Hỏa Sơn
Trang từ trên xuống dưới chẳng ai không biết trong các sư huynh cha
thương nhất là ngươi! Khi còn bé, ngươi ngã bệnh, cha mua đủ loại đồ chơi
cho ngươi vui, ngươi không ăn cơm, cha tự tay làm bún cho ngươi. Mỗi lần
ngươi ra ngoài làm nhiệm vụ đều là cha tiễn ngươi tới tận cửa, rồi lại đón ở
cửa khi ngươi trở về!”
Vết tay hiện rõ trên khuôn mặt Chiến Phong, một màu đỏ tươi mang
theo tia máu.
Chiến Phong cười thảm: “Đó là tình thương của hắn sao? Để cho ta
giết nhưng lại không hoàn thủ, đó cũng là tình thương của hắn dành cho ta
sao?”
Như Ca cảm thấy hít thở không thông:
“Cha có lẽ không đúng nhưng ngươi không có tư cách chỉ trích
người.”
Khóe mắt Chiến Phong băng lãnh thấu xương: “Vì sao ta không có tư
cách chỉ trích hẳn! Hắn giết Chiến Phi Thiên, lại nói cho ta Chiến Phi Thien
mới là cha ta. Thù giết cha sao lại không báo?! Là hắn, tự tay hắn đẩy ta
xuống địa ngục!”
Như Ca khổ sở nói: “Thù giết cha… Luôn miệng nói thù giết cha…
Chiến Phong, ngươi từng gặp Chiến Phi Thiên chưa?”