“Kẻ ngu ngốc phải tự đi tìm chết.”
Hắn tiếp tục bước đi.
“Ngươi không có tư cách để tự tìm tới cái chết!” Như Ca lau khô nước
mắt, nói với bóng lưng y. “Ta là con gái của cha, chỉ có ta mới có tư cách
báo thù cho cha!”
Khuôn mặt nàng kiên nghị, sống lưng ưỡn thẳng:
“Mặc dù ngươi hận cha, nhưng ta biết cha thương yêu ngươi nhường
nào. Ngươi đã là con của cha, vậy trừ khi ta chết đi, nếu không ta sẽ không
cho ngươi tự tìm tới cái chết!”
Mỗi người đều có nhược điểm.
Ám Dạ La cũng phải có nhược điểm.
Tuyết nhẹ nhàng khảy đàn: “Ám Dạ La không phải người, hắn là ma.”
“Người với ma có gì khác nhau?”
“Người có hỉ nộ ái nhạc, ma chỉ có tàn nhẫn và cay nghiệt. Vì không
có cảm tình của nhân loại nên cũng không có nhược điểm của nhân loại.”
Như Ca lắc đầu: “Thế gian không có gì không có nhược điểm.”
Tiếng đàn như nước chảy vang lên từ ngón tay Tuyết.
“Ngươi là tiên, có nhược điểm không?” Nàng hỏi.
Tuyết liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt mang theo chút u oán: “Ngươi cũng
biết mà, nhược điểm duy nhất của ta chính là ngươi.”
Như ca yên lặng suy nghĩ: “Vậy, Ám Dạ La cũng nhất định có nhược
điểm.”