LIỆT HỎA NHƯ CA - Trang 507

Nàng cũng biết Ám Dạ Minh đã chết, nhưng khi nghe được tình huống

người chết đi, trong lòng nàng vẫn tràn ngập bi thương.

Chẳng biết cây trâm đó dùng chất liệu gì tạo thành, ẩn ẩn phát ra ánh

sáng của kim loại. Hình dáng cũng chỉ là hình hoa mai tầm thường, nhưng
được trạm khắc mượt mà tinh xảo. Giữa đóa hoa mai vốn có khảm một viên
ngọc nhưng tới giờ chỉ có một chỗ lõm xuống.

Mũi nhọn của cây trâm hơi tối như một vệt máu năm chưa còn chưa

phai.

Tuyết đưa nó cho Như ca: “Năm đó ta đã đồng ý với Liệt Minh Kính

phong ấn ngươi ba năm, thù lao chính là cây trâm này. Ngươi đã biết thân
thế của mình, vậy giờ nó là của ngươi.”

Ngón tay nàng run run, ngón trỏ chạm vào mũi châm. “A” một tiếng,

một giọt máu chảy xuống.

Tuyết đau lòng ngậm ngón tay nàng vào môi, nói:

“Cẩn thận một chút! Cây trâm này oán khí quá nặng, đã là hung khí,

không phải lúc vạn bất đắc dĩ thì đừng nên tiếp xúc với nó.

“Ừm.” Như Ca gật gật đầu.

Tuyết đã giúp ngón tay nàng ngừng chảy máu.

Như Ca bỗng nhiên nói: “Tiên lực của ngươi hình như thực sự giảm

rồi. Không phải chỉ vung tay lên là khiến vết thương phục hồi ngay được
sao?”

Tuyết nở nụ cười ngạc nhiên: “Thật hiếm thấy, không ngờ ngươi còn

biết đùa.”

“Chiêu dùng nước mắt rửa mặt đối với kẻ địch không ích gì đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.