một tầng đệm mỏng mềm mại, bảo vệ mộ khỏi gió thổi nắng chiếu, cỏ mềm
không cao cũng không thấp, phi thường gọn gàng tươi tốt, người chăm sóc
chúng nhất định rất cẩn thận.
Xung quanh một phần, hoa dại nở rộ.
Hương hoa dại thoang thoảng, thu hút ong bướm bay múa xung
quanh.
Những đóa hoa dại màu sắc sặc sỡ, có màu hồng phấn, màu vàng nhạt,
màu trắng, màu tím… Đủ loại màu sắc nhưng đều mang theo vẻ ôn nhu tao
nhã.
Đây là mộ của Ám Dạ Minh.
Như Ca quỳ trước một, nhìn tấm bia bằng gỗ.
Ám Dạ Minh, mẫu thân của nàng. Từ khi sinh ra, hai chữ mẫu thân
này thạt xa lạ đối với nàng, nàng luôn nghĩ chỉ cần có cha là đủ, tất cả tình
thương cha đều sẽ cho nàng. Nhưng, giờ phút này, đáy lòng mặc niệm hai
chữ “mẫu thân” một cơn mỏi mệt bỗng chậm rãi khuếch tán khắp toàn thân.
Nàng đặt tay lên mũi, quay đầu lại nói với Ngọc Tự Hàn.
“Sư huynh, muội đã gặp được mẹ.”
Ngọc Tự Hàn mỉm cười ôn nhu: “Mẹ của muội nhất định sẽ rất vui.”
“Hy vọng người không thất vọng.”
Hôm nay, nàng đặc biệt trang điểm, ăn mặc, khuôn mặt trong sáng như
ngọc, đôi môi đỏ thắm. Dưới ánh sáng ngày xuân, thân thể nàng nhẹ nhàng
khoan khoái, tản mát ra hương thơm như những cánh hoa, bộ áo đỏ tươi
sáng như ánh mặt trời bình minh.