LIỆT HỎA NHƯ CA - Trang 520

Y phục màu đỏ của Ám Dạ La phảng phất như mang theo mùi tanh

của máu.

"Ngươi không hiếu kỳ một chút nào ư? Đến tột cùng là như thế nào

mà ta lại biết được kế hoạch của các ngươi?"

Như Ca nắm chặt bàn tay đang run rẩy.

"Ngươi muốn nói cái gì?"

Ám Dạ La rất thoả mãn khi chộp được sự run rẩy trong giọng nói của

nàng, y cười lớn nói: "Là có người đã bán đứng các ngươi!"

Hô hấp của Như Ca dừng lại.

"Muốn biết là ai không?" Ám Dạ La tựa như đang chơi trò mèo vờn

chuột.

Như Ca nhắm mắt lại, nàng hít thật sâu trấn áp sự hỗn loạn trong ngực

xuống. Một lát sau nàng nói: "Ta không muốn biết. Bởi vì sẽ chẳng có ai
làm vậy cả."

Ám Dạ La lắc đầu nói: "Ôi, đứa trẻ đáng thương, chính kẻ mà ngươi

toàn tâm toàn ý tin cậy đã bán đứng ngươi, còn ngươi lại vẫn cứ muốn đi
cứu bọn họ. Đến tột cùng ngươi là đáng thương hay là đáng cười đây?"

"Kẻ đáng thương chính là ngươi. Phỏng chừng ngươi chưa từng toàn

tâm tin cậy một người nào, cho nên mới luôn luôn cô đơn."

Trái tim của Ám Dạ La nhói lên như bị đâm một phát.

Khuôn mặt y có phần co rúm lại, con ngươi dần dần trở nên đỏ ngầu:

"Trên đời vốn không có người nào đáng tin cả! Mỗi người đều ích kỷ và tàn
nhẫn, vì hạnh phúc của bản thân, dù là người thân cận bao nhiêu đi nữa
cũng đều có thể xuống tay làm hại nhau!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.