LIỆT HỎA NHƯ CA - Trang 521

Như Ca không muốn tranh cãi những điều này cùng y.

"Nếu như ngươi ăn cơm, ta sẽ nói ngay cho ngươi biết là ai đã bán

đứng các ngươi."

Như Ca thản nhiên cười: "Ta đã nói rồi, ta không muốn biết, bởi vì sẽ

chẳng có ai làm vậy cả."

Sự khinh thường trong nụ cười của nàng khiến cho lòng đố kỵ của Ám

Dạ La lồng lộn lên. Bỗng nhiên y muốn dùng tất cả thủ đoạn để xé bỏ đi cái
vẻ ngoài bình tĩnh của nàng. Y muốn xem xem, khi phải đối mặt với tàn
khốc là lạnh lẽo thì nàng có đau đến mức rỉ máu hay không?

Chu sa ở giữa chân mày khẽ nhướng lên, Ám Dạ La nhẹ nhàng nói:

"Ngươi biết không? Điều tàn nhẫn nhất thế gian không phải là chưa

từng đạt được thứ gì, mà chính là đã từng đạt được tất cả, thưởng thức qua
mùi vị hạnh phúc, sau đó lại mất đi. Một người từ bé không nghe được âm
thanh, không thể bước đi, y sẽ không cảm thấy thống khổ. Nhưng mà bỗng
nhiên có một ngày, y có thể nghe được tiếng chim hót, tiếng lay động của
đóa hoa đầu cành; có thể nghe được người yêu gọi tên mình; có thể bước đi
bằng chính đôi chân của mình, thậm chí có thể cõng người yêu đi đường
núi trong đêm...."

Như Ca trợn mắt nhìn y, máu của nàng chầm chậm ngưng đọng lại.

"Vì sao đột nhiên hắn lại trở nên khỏe mạnh, ngươi thực sự chưa từng

có nghi ngờ sao?" Ám Dạ La mỉm cười nhẹ nhàng như "độc xà thổ tín".

Máu ngưng đọng phảng phất như là bị đóng băng, trong mắt Như Ca

lóe lên một tia hoảng loạn: "Không thể nào! Ta tin tưởng sư huynh! Huynh
ấy sẽ không làm chuyện như vậy!"

"Ngươi hiểu bao nhiêu về hắn chứ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.