LIỆT HỎA NHƯ CA - Trang 565

lãnh. Tuyết khoanh chân ngồi trên mặt đất, nhẹ nhàng dựa vào tường cười,
tấm áo trắng chói lóa như một đóa hoa tươi mát. Như Ca cách Tuyết không
xa, nàng ngồi ôm đầu gối, ánh mắt trong sáng. Sinh tử của bọn họ vẫn bị y
nắm trong tay, nhưng, bọn họ lại chẳng lộ vẻ sợ hãi.

Ám Dạ La tới gần Như CA, ngồi xổm xuống, nâng cằm nàng lên:

“Diễn xuất của ngươi thực sự rất xuất sắc, ta vẫn nghĩ ngươi thực sự mất trí
nhớ cơ đấy.”

Như Ca cười một cái: “Ngươi cũng chẳng phải dễ lừa, ban đầu, uống

xong “quên” ta quả thực đã quên đi rất nhiều thứ.”

“’Quên’ mất hiệu lực khi nào?”

“Ngươi không nên để Huân Y tới thăm dò ta, lại càng không nên để

nàng ta dẫn ta tới thăm Chiến Phong và Tuyết.” Ngày đó, khi Tuyết hôn lên
vành tai nàng, giải chú của ‘quên” đã truyền vào cơ thể nàng, nàng đã
không còn bị khống chế bởi thuốc độc đó nữa. Cho nên, khi không có ai,
nàng và Ngọc Tự Hàn có thể cùng nhau thương nghị rất nhiều chuyện mà
không khiến ai nghi ngờ.

Ám Dạ La nhướn mày: “Ngươi không hận Ngọc Tự Hàn sao?”

“Vì sao ta phải hận sư huynh?”

“Hắn đã bán đứng các ngươi.”

Như Ca mỉm cười: “Ta đã nói rồi, ta tuyệt không tin. Ngọc sư huynh

tuyệt đối không phải người như vậy, cho dù có nhiều căn cứ chính xác, cho
dù Ngọc sư huynh chính miệng thừa nhận, ta vẫn sẽ không tin. Ngọc sư
huynh là người liêm khiết chính trực nhất trên đời này.” Sự tín nhiệm của
nàng đối với Ngọc Tự Hàn sẽ không bị bất cứ thứ gì dao động, sự tín nhiệm
này đã ăn sâu vào cốt tủy của nàng. Nàng chẳng qua chỉ diễn kịch cho Ám
Dạ La xem mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.