LIỆT HỎA NHƯ CA - Trang 567

Y bỗng nhiên cười lớn: “Các ngươi nghĩ chỉ như vậy là có thể đánh

bại ta sao? Các ngươi cũng nên biết, kẻ thất bại thực sự không phải ta, mà
là các ngươi!”

Tuyết nở nụ cười: “Kẻ thất bại luôn không muốn thừa nhận thất bại

của mình! Không sao, chúng ta đều hiểu mà.”

Ám Dạ La cười lạnh: “Cuộc đời cũng như một canh bạc, ván này ta

thua, cùng lắm thì đạp đổ làm lại, chỉ cần ta còn sống! Nhưng, các ngươi
đều sắp chết rồi! Kẻ đã chết thì còn cơ hội gì đây! Đợi vài năm nữa, thiên
hạ đều trng tay ta, mà các ngươi, lúc đó chỉ là một nắm đất vàng thối rữa
mà thôi!”

Như Ca bỗng nhiên ngẩng đầu.

Chiến Phong bỗng nhiên nhắm mắt lại, y tựa hồ đã không còn hỉ nộ ai

nhạc, đắm chìm trong một thế giới lạnh lùng.

Tuyết hỏi: “Ngươi muốn giết chúng ta sao?”

Ám Dạ La như thấy lời Tuyết thật buồn cười, y cười, cười tới mức bộ

áo đỏ như máu bay lên phần phật: “Các ngươi còn giá trị để sống hay sao?”

Tuyết dùng tay nâng cằm, thương hại nhìn y: “Đáng tiếc, hóa ra ngươi

lại ngu ngốc đến vậy.”

Ám Dạ La tức giận: “Ngươi nói cái gì?”

“Ta vẫn nghĩ ngươi sẽ yêu cầu ta làm một chuyện.” Tuyết nhàn nhã

nói. “Không nghĩ tới ngươi lại ngu ngốc tới vậy ngay cả nhắc tới cũng
không.”

“Nói đùa, làm gì có chuyện mà ta không làm được chứ?” Ám Dạ La

kinh thường nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.