LIÊT TỬ VÀ DƯƠNG TỬ - Trang 174

phân phát kho tàng, châu báu, xe ngựa, y phục, nàng hầu và thị nữ, chỉ
trong một năm hết nhẵn, không để lại cho con cháu chút gì cả. Tới khi đau,
không có thuốc uống, khi chết không có tiền chôn cất. Nhưng khắp trong
nước những người mang ơn ông góp tiền mai táng ông, trả lại một số của
cải cho con cháu ông nữa.

Cầm Cốt Li

[36]

nghe chuyện đó bảo:


- Đoan Mộc Thúc là một người điên cuồng làm nhục tổ tiên.

Đoàn Can Sinh

[37]

nghe vậy bảo:


- Mộc Thúc là bậc đạt nhân, có đức hơn tổ tiên. Những hành vi của ông ấy,
mọi người lấy làm lạ, nhưng quả là chí lí. Hạng quân tử nước Vệ đa số giữ
lễ giáo, cho nên chưa hiểu được lòng con người đó.

MỖI HẠNG NGƯỜI QUEN MỘT LỐI SỐNG

V

II

.

17

(

Chu ngạn viết

)


Nước Chu có một ngạn ngữ: “Nông phu mà ở không lâu thì có thể chết”.
Sáng sớm ra đồng, tối mới về nhà, họ tự biết sống theo bản tính, họ ăn rau,
ăn đậu tự cho là ngon. Bắp thịt gồng cứng, gân cốt rắn rỏi. Một buổi sáng
nào đó cho họ nằm giường êm màn thêu, ăn gạo ngon và thịt béo, lan, quít,
thì tâm thần thể chất họ khó chịu, phát nhiệt mà sinh bệnh; còn các ông vua
nước Thương nước Lỗ nếu sống như họ thì cũng không chịu nổi được một
giờ. Cho nên, cái gì nông dân thích, thì họ cho là khắp thiên hạ không có gì
hơn.

Xưa, nước Tống có một nông phu, suốt năm bận áo bố, mùa đông lạnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.