LIÊT TỬ VÀ DƯƠNG TỬ - Trang 92

Nhà của Triêu chứa ngàn hũ rượu, men rượu chất thành đống, cách nhà
trăm bước đã thấy nồng nặc mùi hèm. Khi say, Triêu không còn biết thế
đạo an hay nguy, tình lí phải hay trái, trong nhà có những gì, bà con họ
hàng thân sơ ra sao, kẻ còn người mất, vui buồn ra sao, dù có tai hoạ lụt,
cháy, binh đao ở trước mắt, cũng không biết nữa.

Phía sau nhà của Mục cất mấy chục phòng liền nhau, phòng nào phòng nấy
đều chứa đầy những gái tơ mỹ miều. Khi đắm mình vào sắc dục thì Mục
không tiếp xúc với người thân, không tiếp đãi bạn bè, trốn ở vườn sau, suốt
ngày thâu đêm, ba tháng mới ra ngoài mà còn cho là chưa thoả. Thấy trong
miền có gái tân nào diễm lệ

[44]

, thì tặng đồ để mời lại, nhờ mối manh dụ

dỗ, cho tới khi chiếm được mới thôi.

Tử Sản ngày đêm rầu rĩ vì ông anh và ông em đó, ngầm bàn tính với Đặng
Tích

[45]

, bảo:


- Kiều tôi nghe nói “Tu thân rồi mới trị được nhà, trị được nhà rồi mới trị
được nước”, nghĩa là phải tiến từ gần tới xa. Kiều tôi trị nước cũng là được
mà nhà thì loạn như vậy? Thế ngược đường sao? Làm cách nào cứu hai
người đó được? Xin ông dạy cho?

Đặng Tích đáp:

- Điều đó từ lâu tôi đã lấy làm lạ, mà không dám nói ra. Tại sao ông không
răn bảo hai người đó ngay từ đầu, nhắc họ phải coi tính mệnh là trọng,
khuyên họ phải coi lễ nghĩa là quí?

Tử Sản nghe lời Đặng Tích, gặp lúc rảnh, lại thăm anh và em, mà bảo:

- Con người sở dĩ quí hơn cầm thú là nhờ biết suy nghĩ; suy nghĩ thì phải
nhờ vào lễ nghĩa; có lễ nghĩa rồi mới có danh vị. Nếu tình ý phóng túng,
đam mê thị dục thì nguy tới tính mệnh. Anh và chú mà nghe lời tôi thì sáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.