LINH HỒN - Trang 147

Mối liên kết của tôi vẫn giữ liên lạc với Lissa suốt quá trình trốn chạy,

nhưng tôi không cho phép mình đi sâu hơn việc chắc chắn rằng cô vẫn sống
và vẫn ổn. Giờ thì tôi có thể mở rộng mối liên kết. “Bên kia đường. Ở
MGM”. Trên đường chạy vào khách sạn này, tôi nhìn thấy một khách sạn
khổng lồ, nhưng không nhận ra Lissa đang ở đó. Giờ thì tôi có thể cảm thấy
cô, trốn trong đám đông như chúng tôi, sợ hãi nhưng không bị thương. Tôi
muốn cô và những người khác đứng ngoài ánh sáng, nhưng bản năng đã
khiến cô tìm một chỗ trốn sau những bức tường.

Tôi và Eddie bước ra ngoài và sang đường, không đả động một lời nào

về Dimitri nữa. Bầu trời đã chuyển sang màu hồng tía, nhưng ở ngoài này,
tôi vẫn cảm thấy an toàn. An toàn hơn hẳn ở hành lang khách sạn Luxor.
Tôi luôn tìm ra Lissa bằng mối liên kết, và dẫn Eddie qua những khúc
quanh ở MGM - thực sự thì nội thất của những nơi này càng lúc càng rối
rắm - cho đến khi nhìn thấy Lissa và Adrian đứng gần một hàng máy đánh
bạc. Adrian đang hút thuốc. Lissa lao đến ôm chầm lấy tôi.

“Ôi Chúa ơi! Tớ sợ quá! Tớ không biết chuyện gì xảy ra giữa cậu và

bọn chúng. Tớ ghét mối liên kết một chiều này”.

Tôi gượng cười với cô. “Chúng tớ ổn”.
“Theo kiểu chỉ bị bầm dập thôi”, Adrian đăm chiêu, đứng dậy đi lại.

Lời anh nói không sai. Khi chiến đấu, chất adrenaline khiến chúng ta không
dễ dàng nhận ra những vết thương và sự đau đớn. Nhưng sau khi trận chiến
qua đi, người ta mới nhận ra cơ thể mình vừa trải qua những gì.

Quá mừng vì thấy Lissa vẫn an toàn, tôi không để ý điều Eddie vừa

nhận thấy. “Mọi người, Victor và Robert đâu?”

Khuôn mặt hạnh phúc của Lissa tối sầm lại, và ngay cả Adrian cũng

có vẻ u ám. “Chết tiệt”, tôi nói, không cần giải thích gì thêm.

Lissa gật đầu, mắt mở to sợ hãi. “Chúng tớ lạc mất họ rồi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.