LINH HỒN - Trang 149

tôi không phải một trong số họ. Chỉ có giác quan huyền bí của Moroi và ma
cà rồng lai mới giúp chúng tôi nhận ra ai là ai.

Rải rác lẫn lộn trong những lời hò reo, tiếng nói chuyện, và - nhiều khi

- giữa những đám đông đang than vãn, là những giám hộ. Giám hộ nào
cũng có nhiệm vụ phải làm nên chỉ một số ít được phân nhiệm vụ toàn thời
gian ở lại một nơi như thế này. Thật không may, quân số của họ được tăng
cường thêm bởi những người đầy quyền lực và tiền của đến đây giải trí.
Những Moroi hào hứng kêu gào bên những chiếc máy đánh bạc hoặc bên
cò quay trong khi những giám hộ im lặng đứng bao quanh họ bảo vệ, quan
sát cẩn thận mọi động tĩnh. Không Strigoi nào đến đây được.

“Giờ thì sao?” Lissa hỏi, gần như phải hét lên để át đi tiếng ồn. Đây là

lần đầu tiên một người trong số chúng tôi lên tiếng sau khi quyết định đến
đây. Chúng tôi dừng lại gần mấy bàn chơi bài lá, ngay giữa trung tâm sòng
bạc.

Tôi thở dài. Chưa cần đến tác dụng phụ của linh hồn tâm trạng của tôi

cũng đã quá u ám rồi. Mình đã để lạc mất Victor. Mình đã để lạc mất Victor.
Những lời buộc tội bản thân cứ dằn vặt tôi không nguôi.

“Chúng ta phải tìm trung tâm thương mại của họ và đặt vé rời khỏi

đây”, tôi đáp. “Có thuê phòng lần nữa hay không tùy thuộc vào thời gian
chúng ta phải chờ để bắt được chuyến bay”.

Adrian đưa mắt quan sát khắp các hoạt động xung quanh chúng tôi,

nán lại lâu nhất ở một quầy rượu. “Không làm hỏng việc của mọi người nếu
anh ở lại đây một chút chứ?”

Tôi gắt. “Thật à? Sau những chuyện đã xảy ra, điều duy nhất mà anh

quan tâm là thế sao?”

Cái nhìn không hề thích thú của Adrian quay sang phía tôi và biến

thành một cái nhíu mày. “Ở đây gắn camera. May mắn thì người ta sẽ nhận
ra em. Có được những bằng chứng rằng em đã ở sòng bạc này chứ không
phải Alaska là một điều nên làm”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.