LINH HỒN - Trang 165

trong một vài bài giảng lịch sử trên lớp. Họ có tầm nhìn xa trông rộng và có
công thay đổi thế giới Moroi trong thời đại của mình.

Có bóng người tiến lại, tôi những tưởng Hans đến để giao thêm một

công việc kinh khủng khác, song nhìn lên, tôi giật mình nhận ra Christian.

“Tớ cho rằng”, tôi nói, “cậu biết cậu sẽ gặp rắc rối nếu có người trông

thấy cậu nói chuyện với tớ”.

Christian nhún vai và ngồi lên mỏm tường đá còn dang dở. “Không

nghĩ thế. Cậu mới là người gặp rắc rối, mà tớ không nghĩ là mọi việc đối
với cậu có thể tồi tệ hơn”.

“Phải rồi”, tôi làu bàu.
Christian ngồi im lặng hồi lâu, quan sát tôi xúc từng xẻng đất đổ vào

vườn hoa. Cuối cùng, cậu ta hỏi, “Thôi được. Vậy làm thế nào và tại sao
cậu lại làm thế?”

“Làm gì?”
“Cậu biết chính xác là việc gì. Cuộc phiêu lưu nho nhỏ”.
“Chúng tớ lên một chuyến bay và bay tới Las Vegas. Tại sao ư? Hừm.

Để xem nào”. Tôi dừng lại để gạt những giọt mồ hôi trên trán. “Bởi vì
chẳng còn nơi nào chúng tớ có thể tìm được những khách sạn có không khí
cướp biển và những người đứng quầy không đòi trình thẻ”.

Christian chế nhạo. “Rose, đừng coi tớ là thằng ngu. Các cậu đã không

đến Las Vegas”.

“Chúng tớ có vé máy bay và hóa đơn khách sạn để chứng minh, chưa

kể đến việc nhiều người đã bắt gặp công chúa Dragomir thắng lớn trong trò
chơi với máy chơi bạc”.

Tôi chăm chú vào công việc, nhưng thừa biết Christian đang lắc đầu

bực tức. “Ngay khi nghe tin có ba kẻ giúp Victor Dashkov vượt ngục, tớ đã
biết là các cậu. Cả ba cậu. Không nghi ngờ gì nữa”.

Cách đó không xa, tôi thấy Eddie sững người và chợt nhìn quanh vẻ

bối rối. Tôi cũng vậy. Tôi tha thiết được liên lạc với bên ngoài, nhưng
không muốn liều mạng để người trong hoàng cung nghe lỏm được cuộc nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.