chuyện của chúng tôi. Tội lỗi chúng tôi gây ra sẽ khiến hình phạt lao động
chân tay này chỉ là một kì nghỉ. Ở đây không còn ai khác, nhưng tôi vẫn
phải hạ giọng xuống và cố gắng làm mặt thành thực.
“Tớ nghe nói họ là những con người bị Victor mua chuộc”. Đó lại là
một giả thiết nữa đang được bàn tán, cũng giống như một giả thiết khác.
“Nhưng theo tớ, ông ta đã biến thành Strigoi”.
“Phải rồi”, Christian cạnh khóe. Cậu ta hiểu tôi quá rõ để tin vào
những lời lẽ này. “Tớ còn nghe nói là một trong những giám ngục không
nhớ lực lượng nào đã khiến anh ta tấn công đồng nghiệp. Anh ta thề đã bị
điều khiển. Bất cứ ai đủ khả năng cưỡng chế đến mức ấy cũng có thể khiến
người ta nhìn thấy con người, diễn viên, hay chuột túi…”.
Tôi tránh nhìn vào mắt cậu ta và đâm mạnh xẻng xuống đất, mím môi
kiềm chế để không thốt bất kì câu bắt bẻ nào.
“Cậu ấy làm như vậy vì tin rằng Strigoi sẽ được biến đổi về trạng thái
ban đầu”.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn Eddie hoài nghi, sững người vì những lời cậu
ta nói. “Cậu làm gì vậy?”
“Nói ra sự thật”, Eddie vừa trả lời, vừa tiếp tục công việc của mình.
‘‘Christian là bạn. Cậu cho là cậu ấy sẽ tố cáo chúng ta sao?”
Không, Christian Ozera nổi loạn sẽ không tố cáo chúng tôi. Nhưng
không có nghĩa là tôi muốn tiết lộ sự thực. Quy luật của cuộc sống là thế:
càng nhiều người biết, bí mật càng dễ bị lộ.
Chẳng chút bất ngờ, phản ứng của Christian không khác gì những
người khác. “Cái gì? Không thể nào. Ai cũng biết thế”.
“Em trai Victor Dashkov thì nghĩ khác đấy”, Eddie đáp lại.
“Cậu có im đi không?” tôi thốt lên.
“Một là cậu kể, hai là để tớ”.
Tôi thở dài. Đôi mắt xanh lam của Christian mở to kinh ngạc, chằm
chằm nhìn chúng tôi. Cũng giống như hầu hết bạn bè tôi, cậu ta nuôi những
ý tưởng quái dị, nhưng sự kiện này thực sự ngoài sức tưởng tượng.