được những điều người khác sắp làm. Dù vậy tôi không cho là nó cũng có
tác dụng với Strigoi.
Một lúc sau, Christian quay lại với kĩ thuật chiến đấu, đây là lúc mọi
chuyện trở nên tồi tệ.
Bản tính dịu dàng của Lissa không hợp với vũ lực, cô không chịu tấn
công hết sức vì sợ làm đau Christian. Khi nhận ra, Christian bắt đầu nóng
nảy.
“Thôi nào! Đừng nương tay”.
“Em đâu có”, Lissa phản kháng, ném một cú đấm vào ngực nhưng
thậm chí không cả đủ khiến Christian nhúc nhích.
Cậu ta cáu kỉnh vò đầu. “Em thật là! Anh thấy em gõ cửa còn mạnh
hơn đánh anh”.
“So sánh buồn cười”.
“Và”, cậu nói thêm, “em không chịu nhắm vào mặt anh”.
“Em không muốn để lại dấu vết!”
“Thôi nào, ở mức độ hiện giờ, chẳng có nguy cơ để lại dấu vết đâu”,
cậu ta lẩm bẩm. “Hơn nữa, em có thể chữa được mà”.
Tôi thích thú với cuộc cãi vặt của họ nhưng không thích việc cậu
khuyến khích Lissa dùng sức mạnh linh hồn. Tôi vẫn chưa hết áy náy về tội
lỗi của mình sau những thiệt hại lâu dài mà cuộc vượt ngục mang lại.
Vươn tới trước, Christian vòng tay qua người Lissa và kéo cô về phía
mình. Rồi cậu ta cầm lấy bàn tay cô bằng tay kia và từ từ chỉ cô cách tung
một cú đấm bằng cách kéo nắm đấm của cô về phía mặt mình. Cậu ta quá
hứng thú với việc phô diễn động tác và kĩ thuật, để mặc cú đấm tạt vào mặt
mình.
“Thấy không? Đấm từ dưới lên. Đánh vào đúng chỗ này. Đừng sợ làm
anh đau”.
“Đâu có đơn giản như thế…”
Cô không phản đối nữa, và rồi đột nhiên, cả hai nhận ra tình cảnh của
mình. Không có khoảng cách giữa hai người, những ngón tay Christian