LINH HỒN - Trang 33

Abe thể hiện một vẻ mặt tôi chẳng ưa chút nào. “À, ờ, ta đã ở với mẹ

con đêm qua và…”

“Oa, được rồi. Thôi đi”, tôi ngắt lời. “Con không muốn nghe chuyện

hai người làm gì đêm qua đâu. Chưa chừng nó còn tệ hơn chuyện cây cầu”.

Ông cười. “Cả hai đều đã qua, nên không cần lo lắng nữa. Cứ tận

hưởng thành công của con đi”.

“Con sẽ cố. Nhưng bố đừng làm gì với Adrian nữa nhé? Ý con là, con

rất mừng vì bố ủng hộ, nhưng như thế là quá đủ rồi”.

Abe nhìn tôi láu lỉnh, khiến tôi nhớ ra rằng sau vẻ phô trương thực sự

là một kẻ khôn ngoan và nguy hiểm. “Con đã rất vui lúc ta giúp đỡ con sau
khi trở về từ Nga còn gì”.

Tôi nhăn nhó. Ông nói đúng, vì đã tìm cách gửi thông điệp vào nhà tù

cẩn mật. Dù điều đó chăng dẫn tới đâu, ông cũng đã ghi điểm.

“Được rồi”, tôi thừa nhận. “Bố làm rất tuyệt. Con rất cảm ơn. Con vẫn

không biết làm thế nào…”. Đột nhiên, như hồi tưởng một giấc mơ, tôi nhớ
ra ý nghĩ ngay trước bài thử thách. Tôi hạ giọng. “Bố không đích thân tới
đó đúng không?”

Abe khịt mũi. “Tất nhiên là không. Ta không đời nào thèm đặt chân

vào tù. Ta chỉ điều khiển mạng lưới của mình”.

“Nó đâu?” Tôi hỏi, hi vọng mình có vẻ thản nhiên.
Abe không bị lừa. “Tại sao con muốn biết?”
“Vì con tò mò! Những phạm nhân đã được phán xét luôn biến mất

không dấu vết. Con đã trở thành giám hộ rồi mà cũng chẳng biết gì về hệ
thống nhà tù cả. Liệu có phải chỉ có một cái? Hay rất nhiều?”

Abe không trả lời ngay. Ông nhìn tôi thận trọng. Trong công việc của

ông, chắc chắn ai cũng có động cơ phía sau. Là con gái ông, tôi bị nghi ngờ
gấp đôi. Điều đó được di truyền.

Nhưng ông đã đánh giá thấp sự điên rồ của tôi, vì thế ông trả lời, “Có

nhiều hơn một nhà tù. Victor đang ở một trong số những nhà tù tồi tệ nhất.
Nó tên là Tarasov”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.