chính của căn phòng. Theo kế hoạch, chúng tôi sẽ phải xử lí toàn hệ thống
theo dõi trước khi ra khỏi đây, nhưng hiện tại, chúng tôi không muốn có cá
nhân nào thấy chuyện sắp xảy ra.
Khi cánh cửa bật mở, tôi cũng vừa kịp nằm lên một chiếc giường cho
máu. Lissa ngồi sẵn trên ghế cạnh bàn Northwood để duy trì sự ép buộc với
anh ta. Chúng tôi nói rằng tôi sẽ là người cho máu trước. Tôi đang nhắm
mắt, nhưng qua tầm nhìn của Lissa, tôi thấy một nhóm người đang đi vào:
hai giám ngục… và Victor Dashkov.
Nỗi đau y hệt như lúc nhìn thấy ông ta ở tòa án lại dâng lên trong
Lissa. Tim cô đập mạnh. Tay cô run lên. Điều duy nhất khiến cô bình tĩnh ở
phiên tòa chính là phán quyết cuối cùng, Victor sẽ bị giam cầm vĩnh viễn
và không thể làm hại cô.
Vậy mà bây giờ chúng tôi đang chuẩn bị thay đổi tất cả.
Lissa cố xua đi nỗi sợ hãi để tiếp tục điều khiển Northwood. Hai giám
ngục bên cạnh Victor rất cảnh giác và sẵn sàng hành động, dù không thực
sự cần thiết. Căn bệnh nan y đeo đẳng ông ta nhiều năm, chứng bệnh mà
Lissa tạm thời chữa khỏi, đang bắt đầu tái phát. Thiếu hoạt động và thiếu
không khí trong lành cũng gây tổn thương y như việc hạn chế cung cấp
máu cho tù nhân. Hai giám ngục khóa ông ta vào cùm để đề phòng, sức
nặng của những cái cùm đè lên khiến ông ta phải lê lết.
“Đằng kia”, Northwood nói, chỉ về hướng tôi. “Người đó”.
Hai giám hộ dẫn Victor đi qua, ông ta không buồn nhìn Lissa đến lần
thứ hai. Cô đang sử dụng hai phép ép buộc cùng lúc: điều khiển Northwood
và làm cho cô trở nên không đáng chú ý với Victor khi ông ta bước qua.
Các giám ngục đặt ông ta ngồi xuống một cái ghế bên cạnh tôi và lùi lại,
vẫn quan sát. Một người bắt đầu nói chuyện với Northwood, về chuyện
chúng tôi là những người mới và quá trẻ. Nếu phải hành động lại, tôi sẽ bảo
Lissa yểm bùa để trông chúng tôi già hơn.
Ngồi cạnh tôi, Victor ghé lại phía tôi và há miệng ra. Lấy máu là bản
năng thứ hai, các động tác chẳng bao giờ thay đổi nên ông ta hiếm khi phải
nghĩ xem nên làm gì. Như thể là ông ta thậm chí không nhìn thấy tôi.