LINH HỒN MÊ ĐẮM - Trang 109

chóng biến mất.

Hắn không có thời gian để cho hắn tự hỏi chính mình lựa chọn chính

xác hay không, nơi này rất nguy hiểm hắn phải lập tức rời đi. Bởi vậy, hắn
vội vàng kéo Hắc Tĩnh tới chỗ cao nhưng Hắc Tĩnh khí lực cạn kiệt hai
chân mềm nhùn.

"Này!"

Hắn kẹp lấy nàng đem đi.

"Ta…… cũng sẽ không…… cảm ơn mi đâu……" Hắc Tĩnh dùng chút

ý thức còn lại cuối cùng nói ra những lời này rồi liền hôn mê bất tỉnh.

Hắn kéo nàng lên nhìn chằm chằm vào cái mặt trắng bệch không có

chút máu của nàng lẩm bẩm:

"Nếu cô biết tôi vì sao cứu cô thì cô cũng sẽ không cảm ơn tôi đâu."

Mặt bình tĩnh ôm nàng trở lại đường mòn, không thấy Miêu Võ hành tung
làm hắn thấy ngoài ý. Trận đồ này đã bị lũ quét làm náo loạn, đã thấy
đường ra.

Hắn cả người đã mệt đến mức tưởng như không đứng thẳng được

nhưng vẫn gắng sức chịu đựng ôm Hắc Tĩnh đi từng bước từng bước một ra
ngoài.

Mới đi đến một nửa ở phía trước 1 nhóm người mặc đồ đen lao tới,

xúm vào hắn.

Rốt cục cũng tới……

Hắn thở hổn hển trừng mắt nhìn mấy người kia, nhưng không tức giận

chỉ trách móc 1 câu

" Thập Nhị sao bây giờ ngươi mới tới! "

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.