"Cô ấy là tiểu sư thúc của Lỗ Mặc?" Đông Phương Phong Hoa kinh
ngạc phát hiện cô gái này nhìn rất nhỏ bé, trông khác so với màn hình trước
kia mông lung thấy.
"Đúng vậy thưa đại thiếu gia!" Cừu Nghĩa trả lời.
Đông Phương Phong Hoa cùng Đông Phương Thiên Kiêu nhìn lẫn
nhau, đúng là mắt của cô gái này không nhìn được……
"Đại ca! Mỹ nhân từ thật sự bị phá sao?" Đông Phương Khuynh Quốc
mày nhíu lại nhìn Đông Phương Phong Hoa.
"Em là làm sao mà biết được?" Đông Phương Phong Hoa ngạc nhiên
nói.
"Cô ấy nói." Đông Phương Khuynh Quốc hướng về phía cô gái kia
"Cô lại là làm sao mà biết được? Chúng ta vẫn không liên lạc được với
Khuynh Quốc……" Đông Phương Phong Hoa có chút kinh ngạc nhìn cô
gái kia.
"Tôi nhìn thấy……" Giọng nói nhẹ như con gió.
Chính là nàng đối với kiểu xưng hô của Đông Phương Khuynh Quốc
làm cho người ta cảm thấy có chút buồn cười. Đông Phương Khuynh Quốc
mày liễu nhíu lại, biểu tình cổ quái.
"Cô không phải là mù sao? Sao lại thấy được?" Đông Phương Tuyệt
Thế cười lạnh.
"Cô ấy chỉ là thị lực kém thưa tứ thiếu gia!" Cừu Nghĩa thay cô gái
nói.
"Kỳ thật mỹ nhân từ bị hủy là điều tất nhiên." Cô gái không lãng phí
thời gian nói thẳng.