- Thiên Kiêu, Mộ Hiền đã trở thành người phụ nữ của anh rồi. – Đông
Phương Phong Hoa vừa lo lắng vừa đau lòng tuyên bố.
- Thếthì đã làm sao? Cho dù cô ta không phải là gái trinh nữa, em
cũng sẽ lấy mạng để vá đĩa. – Đông Phương Thiên Kiêu lạnh lùng nói.
- Anh hai, anh cả thật lòng yêu Triệu Mộ Hiền… – Đến lượt Đông
Phương Khuynh Quốc khuyên giải.
Anh hai không chứng kiến cảnh anh cả đã quyết liệt cứu Triệu Mộ
Hiền thế nào, nếu anh nhìn thấy, chắc anh sẽ không làm khó anh cả như
vậy.
- Yêu? Ai trước đây đã từng dặn dò chúng ta, người như chúng ta
không có tư cách yêu đương, càng không nên làm cho bất kỳ người nào
phải đau khổ nhỏ lệ vì chúng ta, sau khi có được tình yêu mà phải chết, vậy
thì, người được anh yêu, cũng là người bị anh bỏ lại thật đáng thương…
Anh cả, câu nói này anh không quên chứ? – Đông Phương Thiên Kiêu
miệng lưỡi sắc sảo châm chọc Đông Phương Phong Hoa.
- Anh không quên, đến bây giờ anh vẫn cho là như thế. – Đông
Phương Phong Hoa nghiêm túc tó lời. – Nhưng, Mộ Hiền đã làm anh hiểu
ra, trên thế gian này, có người biết rõ chúng ta phải chịu lời nguyền mà vẫn
dám yêu chúng ta, biết rõ chúng ta không thể đi cùng họ đến lúc đầu bạc
răng long, mà vẫn đủ dũng khí để lựa chọn được sống cùng chúng ta…
- Vậy sao? Triệu Mộ Hiền, cô cóthể chịu được cảnh nhìn người đàn
ông mình yêu chết đi sao? Cô không thấy đau đớn sao? – Đông Phương
Thiên Kiêu bỏ tay ra, lạnh lùng hỏi Triệu Mộ Hiền.
Triệu Mộ Hiền thở hổn hển, một lúc lâu sau mới nói thành tiếng.
- Hư… tôi… làm sao cóthể không đau khổ? Người còn sống phải chịu
đựng nỗi nhớ nhung và những giày vò không gì sánh được, sự đau khổ đó,