LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 11

Lời mở đầu: 5 NĂM TRƯỚC

London

Victoria không có thời gian chơi bời. Cô bé không có thời gian dành cho
bạn bè, cười đùa, bay nhảy hay bất kỳ hoạt động nào như bọn trẻ vẫn làm.
Victoria mười tuổi, nhưng nó chẳng thích lũ trẻ mười tuổi chút nào. Ở tất cả
những bữa tiệc tối ở London, việc của nó là im miệng và tỏ ra ngoan ngoãn
trước mặt người lớn. Nó sẽ ngồi trong chiếc ghế bành bọc lông to sụ, hai
chân gần chạm sàn nhà, và sẽ ngắt cánh hoa từ một bó tú cầu xanh trong
chiếc bình gần đó. Nó sẽ phải vừa yên lặng ủ ê vừa nhìn đám người lớn lởn
vởn quanh phòng, uống trà hoặc cocktail và nhận xét về đồ điêu khắc trong
phòng treo đồ.

Em trai của Victoria, Charlie, lại mê các bữa tiệc. Thằng bé để cho các quý
bà véo má và chơi các bản concerto của Mozart trên chiếc piano đồ chơi
dành cho trẻ nhỏ hiệu Stein-way. Thằng bé mới lên năm, nhưng hầu hết
những tiếng bập bẹ của nó đều là tiếng Tây Ban Nha hoặc Hy Lạp. Victoria
không thấy thằng em trai hay ho chút nào. Nó muốn Charlie biến mất. Nó
nhìn mẹ bế Charlie trên tay và thằng bé đang cười toe toét sung sướng.
Charlie là một đứa trẻ ưa nhìn. Victoria chỉnh lại đôi kính dày cộp qua
gương rồi quay đi, ghê tởm. Nó ghét những bữa tiệc buồn chán kiểu này.
Nó ghét tất cả: cái máy tính đồ thị và sách giáo khoa, mấy vị gia sư và dụng
cụ học tập, mái tóc xoăn tít, thời gian biểu kín mít, cặp kính của bố nó và
điểm IQ thiên tài của thằng em trai bé nhỏ.

Nhưng sự căm ghét đó lại chính là lý do khiến Victoria nỗ lực để chiến
thắng - như một con thiêu thân lao vào ngọn đèn đang cháy. Bởi vì với
Victoria, điều duy nhất đáng giá trong cuộc đời là chiến thắng - bằng bất cứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.