LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 128

***

“Sao Bicé vào đây được?” Christian hỏi. Nó đang ngồi trong cái quan tài
của mình, giữ nắp đậy bằng cánh tay mạnh khoẻ.

“Cửa mở,” Bicé nhún vai nói. “Chỉ kiểm tra xem Christian có sao không
thôi. Có chuyện gì với gã kia thế?”

“Nó không có thật đâu.”

“Christian đã làm gì?”

“Chơi golf.”

“Hay nhỉ.”

Christian chỉ nằm đó - trong chiếc quan tài, mất khái niệm về thời gian. Nó
nhắm mắt, rồi lại mở ra - không có gì lạ trong màn đêm tối mù. Thứ chất
lỏng đặc sệt từ từ dâng lên, chôn vùi nó, ộc vào mũi nó theo từng hơi thở.
Ban đầu nó luôn hoảng sợ vì lo bị chết đuối. Nó cào cấu nắp đậy, nhưng cái
nắp không nhúc nhích. Cuối cùng, nó ọe ra rồi lại nuốt vào thứ chất lỏng đó
hết lần này đến lần khác. Nó hớp lấy không khí, nhưng chỉ có nước, phun ra
nước để lại hớp vào, và cũng chỉ là nước. Cuối cùng, bản năng chống đối
của nó đầu hàng. Mỗi lần làm như thế, nó lại nghĩ mình sắp chết, nhưng rồi
thứ chất lỏng đó đột nhiên bắt đầu tuôn vào rồi ra miệng nó như không khí.
Phổi của nó phồng lên rồi lại xẹp xuống, nặng nề trong ngực nó như hai quả
bóng nước. Nó nghĩ mắt mình đang nổi lềnh phềnh trong đầu và bị những
viên đá nhỏ xíu trong nước cào vào từ phía sau. Christian nằm đó, trở nên
cực kỳ khỏe mạnh, và nghĩ đến chuyện Valentin may mắn biết nhường nào.

Christian muốn được sáng tác hơn bất kỳ điều gì. Nhưng nó biết mình chưa
đủ giỏi để kiếm tiền bằng nghề viết lách. Valentin thì có. Những bài văn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.