LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 129

xuôi nao lòng của Valentin đã làm cho các nhà xuất bản để ý. Trong nhật ký
của mình, Christian mô tả việc nó nghe Val đọc văn thơ giống như một
người què xem Olympic. Nó vô cùng ghen tị, cảm giác như tim nó đang đập
tan những thanh chắn lồng ngực, co rút mạnh mẽ, gần như xé toạc lồng
ngực, muốn thoát ra ngoài và chui vào ngực một người khác. Đó là một nỗi
đau chất đống như ngọn Olympia. Vì thế Christian âm thầm viết và chiến
thắng trong mọi môn thể thao mà nó thử chơi, bởi vì đối với nó thực sự
một thứ quan trọng hơn viết lách - nó không bao giờ được nghèo khổ. Nó sẽ
không bao giờ ngủ trong một cái chòi hay mặc những thứ quần áo bỏ đi. Nó
sẽ không bao giờ ăn thức ăn cũ đánh cắp được. Nó không hiểu vì sao những
thứ này lại có vẻ đáng sợ đến thế. Nó không nhớ là đã từng sống như vậy,
nhưng không hiểu sao nỗi sợ đó nằm trong con người nó. Nó sinh ra cùng
với nỗi sợ đó. Nó thà là buồn chán đến chết với việc vỗ lưng cầu thủ đối

phương trong các giải World Series

[19]

nếu phải làm thế. Nhưng nó sẽ

không bao giờ phải lo lắng về tiền bạc. Nó không muốn mua ngũ cốc không
có thương hiệu. Nó không muốn trả lời không chỉ bởi nó không đủ tiền để
trả. Christian không muốn bị nghèo khổ đến mức nó bắt buộc phải trở nên
giàu có. Nó đang nghiền ngẫm - và ao ước xiết bao là nó có thể sáng tác
một bài thơ nho nhỏ và hay được như Val, thì Bicé bước vào.

“Có chuyện gì thế, Christian?”

“Không có gì.”

“Đám si-rô cây thích trên giày tôi bảo là có đấy.”

“Tôi chỉ mệt mỏi vì thái độ của Vic, và Val - thằng ngốc đó.”

“Thế thôi sao?” Bicé hỏi rồi bước vào và ngồi xuống thành bể. Tóc
Christian vẫn còn ướt đẫm thứ chất lỏng kia. Từng cục, từng cục dính vào
thái dương như gel vuốt tóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.