LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 132

“Và nó chỉ hiện lên khi con bé bị ướt.”

“Nhưng bọn tôi không - ý tôi là, nó không thực sự là em gái tôi... Bicé biết
đấy, về huyết thống.”

“Chuyện đó không hề gì. Dấu chàm đâu có di truyền.”

Ngay lúc đó cửa vào phòng Christian bật mở tung và Valentin bước vào, tay
cầm một tờ giấy, “Này Christian, tôi viết xong bài thơ rồi. Muốn nghe
không?”

“Không,” Christian trả lời, có vẻ bực mình vì cuộc nói chuyện với Bicé bị
cắt ngang. Mặt Valentin hơi rúm lại, tay thò vào túi. Nụ cười của Valentin
trông như thể bị kéo xệch đi bởi một lưỡi câu, “Cám ơn,” nó nói, “tôi thực
sự hào hứng với bài này.” Rồi nó giở mảnh giấy ra và bắt đầu.

“Chờ đã, tôi có bảo là tôi muốn nghe đâu.” Christian phản đối.

“Ông bảo thế còn gì?” Valentin nói. Nó luôn lẫn lộn những ký ức thật với
những sự kiện mà nó chưa bao giờ để xảy ra. Những ký ức mà chỉ nó mới
có. Đôi khi, nó lẫn lộn ngay cả khi chuyện gì đóvừa mới xảy ra hay khi nó
vẫn chưa thay đổi chuyện gì đó và đó chỉ là một tương lai tưởng tượng.

“Làm gì có chuyện đó.” Christian nói.

“Ồ,” Valentin nói, và bắt đầu tìm chủ đề gì đó làm Christian có hứng thú.

“Nhưng nó nói về ta...”. Mặt Valentin lại xoắn lại. “Qu...”. Nó xoắn lại lần
nữa. “Những con tàu trên một đường ray, rất nên thơ.”

Christian nhảy dựng lên khi nghe thấy chủ đề đó, “Trước đây ông chưa bao
giờ nhắc đến nó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.