LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 134

lại với nhau và ném vào Christian như kiểu nó là một con chó hay một kẻ
mồ côi lai không nhà tội nghiệp nào đó. Nó nhìn trân trân cái bánh mỳ kẹp
một lúc, không có cảm giác gì. Và rồi thứ gì đó trong nó cựa quậy, nó cảm
thấy cơn giận dâng lên trong người, túm lấy cổ họng nó.

Lúc đầu, Christian đẩy cảm giác đó đi, tự cười nhạo bản thân vì đã phản
ứng theo cách này. Rốt cuộc thì Belle chỉ cố gắng tỏ ra tử tế thôi. Không ai
bắt cô nàng đem đồ ăn nhanh cho nó cả. Vậy sao lại chỉ trích chứ? Chỉ cần
ném đi và tiếp tục như bình thường. Nhưng rồi, cứ mỗi lần nhìn vào cái đĩa,
nó lại cảm thấy cơn thịnh nộ và nỗi buồn trở nên mạnh mẽ hơn và cái đĩa
bắt đầu trông khác đi. Như là bữa ăn cuối cùng. Như một buổi tối Chủ nhật
vô vọng, không nhà. Như một cậu bé đói khát vừa mới chôn cất người mẹ
và phải đào bới thức ăn đến kiệt sức. Như thể bị rơi vào một cuộc đời khác.
Nếu nó cắn một miếng, nó sẽ trở thành một người khác. Nó sẽ trở thành
một người không có bất kỳ lựa chọn nào.

Và nó ngồi đó, hít thở với cơn thịnh nộ không thể giải thích nổi, cảm thấy
mắt nó như bị nung chảy. Nó nhìn lên và thấy ánh sáng màu xanh mờ nhạt
đang chiếm lĩnh căn phòng và bắn qua mắt nó. Nó nhắm mắt lại, nhưng
không gì giúp được nó. Một giây sau, nó đã ngồi trên một chiếc giường
chưa bao giờ dùng đến trong căn phòng ngủ giả tạo mà theo giả thuyết là nó
ở cùng Valentin, căn phòng hoàn hảo với đống đồ đạc còn mới nguyên và
đám gậy hockey vẫn còn chưa tháo giấy bọc.

***

Victoria và Belle đang ngồi đợi trong căn phòng khách đẹp như trên bìa tạp
chí với Madame Vileroy thì có tiếng gõ cửa. Victoria nhảy dựng lên trên
chiếc ghế sô pha màu kem bọc nhung.

“Có chuyện gì với cậu thế?”. Belle nhướn mày hỏi.

“Không có gì, ra mở cửa thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.