LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 147

người hành động và phản ứng dựa trên những thứ sâu xa hơn nhiều những
gì con trông đợi. Con phải đào sâu và rồi đào sâu hơn nữa... luôn luôn sâu
hơn.”

“Chuyện gì đã xảy ra với Christian? Tại sao nó lại hành động như thế?”

“Nó cũng đã có được bài học,” Vileroy nói, mắt dán vào Belle làm nó hầu
như không nhớ được tất cả mọi chuyện đã đan dệt lại rắc rối như thế nào.
Nó hầu như không thể nhớ làm thế nào mà nó lại chẳng nhớ gì cả, giống
như một đứa ngu ngốc ấy. “Christian có cảm giác về những gì xảy ra trong
quá khứ. Một chút nhắc nhở về cuộc sống cũ của nó - cảm giác nghèo khổ
như thế nào. Vì thế giờ nó có thể tập trung vào cái lý do nó ở đây và không
bị phân tâm với giấc mơ làm nhà văn nữa. Tất cả chúng ta đều biết rằng
giấc mơ đó phải chết.”

“Tuyệt. Vậy là nó có được bài học và nhân đó căm ghét con luôn.”

Vileroy mỉm cười trước những tác dụng cuối cùng của một hành động nhỏ.

“Chà, nếu như con không thể đọc được nó đủ nhiều để làm nó yêu quý con
trở lại, thì con luôn có thể sử dụng bồn tắm.”

Mặc dù biết nhiều hơn thế, nhưng câu nói cuối cùng cũng làm Belle cảm
thấy dễ chịu.

“Con thấy chưa, con yêu? Con đã tin chưa? Trước đây ta chưa bao giờ bận
tâm đến chuyện dạy các con, chưa bao giờ lãng phí một giao kèo nào.
Nhưng con, Belle của ta, con có thể là đặc biệt. Con có thể tiến thật xa và
làm thật tốt.”

Với câu nói đó, mụ bảo mẫu bước về phía Belle và ôm gương mặt nó trong
bàn tay. Những ngón tay dài, lạnh giá quanh cằm Belle đem lại cảm giác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.