LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 188

“Chắc chắn là có. Bố mày đang ở trong thành phố.”

“Tao sẽ bắt kịp ông ấy sau.”

“Ồ, Connor. Thật là độc ác khi để mặc bố cậu như thế,” Belle nói với vẻ
mặt thất vọng. Đó là tất cả những gì nó có thể làm mà không tự mình đẩy
Connor ra khỏi cửa.

“Được rồi.” Connor sụm xuống trên ghế và cuối cùng cũng phải đứng dậy
rời khỏi.

Belle và Thomas nói chuyện hàng giờ liền, rất lâu sau khi nhân viên nhà ăn
đã ra về và nhà bếp đã đóng cửa. Mỗi lần Belle giả vờ định về, Thomas lại
nắm lấy tay nó (làm cho máu chảy rần rật ngược lên đầu nó) hay lấy trộm
chìa khóa, hay nghĩ ra một lý do nào đó để Belle không thể đi. Khi Belle
hỏi về Lucy, Thomas liền lẩn tránh vì không muốn hủy hoại giây phút này.
Ở cạnh Belle đem lại cảm giác đau đớn, thế nhưng Thomas vẫn muốn ngồi
cùng cô bé thật lâu. Cảm giác giống như ăn kẹo lạc giòn sau khi răng bị vỡ,
giống như liếm tranh phun sơn bởi vì màu sắc quá đẹp. Thomas đã gục đổ
dưới bùa mê của Belle, và Belle gần như không thể tin vào vận may của
mình. Tuy vậy, cuối cùng nó cũng cầm lấy túi xách và hướng về phía cửa,
bỏ lại Thomas với số điện thoại của nó và chứng đau nửa đầu.

***

Belle về nhà và thấy Madame Vileroy đang ngồi trong khoảng không gian
tối thui, làm gì đó với mấy cái kim.

“Cô đan lát từ khi nào vậy?”

Madame Vileroy mỉm cười, “Con đã đi lâu đấy nhỉ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.