LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 22

đến khi bị tống cổ ra ngoài, hay là đi thăm người đàn bà xinh đẹp. Người
đàn bà xinh đẹp sẽ không bao giờ đuổi nó đi. Người đó sẽ chỉ nói những
điều đáng nghe nhất - rằng nó có tài và có xu hướng trở nên vĩ đại. Valentin
muốn trở thành một nhà thơ nổi tiếng - không phải vì nó yêu thơ mà bởi nó
thích nổi tiếng.

Khi Valentin tỉnh dậy từ một cơn chợp mắt trên bậc thềm của nhà thờ Sacré
Coeur, có thứ gì đó làm nó chú ý. Ở trước nhà thờ khổng lồ, trong đám
đông các du khách và những con chiên, mẹ nó đang ngồi đó. Mama đang
làm gì ở đó nhỉ?
Valentin nghĩ thầm. Đáng lẽ mẹ đang đi gặp nhà xuất bản
mới đúng chứ.
Chuyện này thật vô lý. Nhưng kia rõ ràng là mẹ nó, và người
đàn ông đi cùng bà chắc chắn không phải là Monsieur Brottiere hợm hĩnh.
Tay thanh niên trẻ này mặc một cái quần jean bê bết sơn, với những mảng
sơn trên mái tóc gợn sóng. Bản năng đầu tiên của Valentin là tiếp cận hai
bọn họ, nhưng rồi nó nghĩ đến bố - đang ngồi một mình, uống cho đến bất
tỉnh. Ông đã đánh mất niềm tin vào mọi thứ ngoài cái thực tế là người vợ
xuất sắc của ông sẽ “biến đổi cái đầu ngu độn của thế giới bằng ngòi bút
thanh mảnh sắc sảo.” Ông là một nhà thơ kinh khủng, nhưng ông chưa bao
giờ ngừng tự hào về vợ mình.

Valentin lẩn đến gần hơn một chút để nghe lỏm. Hai người họ bắt đầu bước
đi. Valentin theo sau. Nó luồn lách giữa đám đông, bám sát phía sau, đi theo
mãi đến một khu dân cư trong một quận giàu có của Paris. Trên đường đi nó
nhận thấy mẹ nó cười lớn; tiếng cười đó khác hẳn những tiếng cười mà
Valentin từng nghe thấy từ mẹ nó.

“Chiều nay ổn chứ?” Tay đàn ông đó hỏi.

“Chán phèo. Không có gì xảy ra cả. Em chẳng làm xong việc gì.”

“Chà, ai cũng có lúc xui xẻo thôi,” người đó nói, mắt liếc xuống đôi giày bê
bết sơn của mình. “Em có muốn lên không?” Họ đang đứng trước một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.