LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 23

ngưỡng cửa. Valentin đã chui vào trong một hốc tường cách đó vài bước
chân.

“Được thôi,” mẹ Valentin mỉm cười nói. “Em có được chọn trước mấy bức
anh mới vẽ không đấy?”

“Chỉ khi nào em đề tặng bài thơ tiếp theo của em cho anh thôi,” gã đàn ông
đùa cợt. Valentin thấy như trẻ con, chẳng giống người trưởng thành gì cả.

“Đừng ngốc thế! Mọi người sẽ biết mất.” Mẹ nó nói.

Họ đi vào trong. Valentin chạy bổ nhào vào con phố và chờ một trong
những khung cửa sổ ở tòa nhà đó sang đèn. Từ con phố tối om, nó có thể
nhìn thấy những bức tường bên trong. Vách tường được bao phủ bởi những
bức tranh phong cảnh nông thôn Pháp rất đẹp. Valentin nhận ra rằng chúng
giống y hệt những bức mà mẹ đã tặng nó và bố nó nhân dịp Giáng sinh.
Màn đêm đang phủ xuống thành phố. Đèn đường bật sáng choang. Valentin
đứng đó rất lâu, nhìn những cái bóng phản chiếu của hai người họ. Cuối
cùng nó nhặt một viên đá trên rãnh nước và ném qua khung cửa kính. Nó
nghe thấy tiếng mẹ nó hét lên từ bên trong khi mảnh kính rơi xuống sàn.
Lúc người đàn ông trần truồng ló ra khỏi khung cửa vỡ để xem ai ném đá
thì Valentin đã chạy ra đường cái rồi.

Về đến nhà, nó thấy bố nó đã ngủ thiếp đi trên bàn. Mình sẽ dạy cho mẹ một
bài học
, Valentin giận dữ nghĩ, thay vì co mình lại trên bàn bếp, ôm cứng
một cái chai.

Đêm hôm đó, khi Valentin vào phòng tắm, một dấu hiệu lạ xuất hiện trên
ngực nó. Nó cố gắng chùi đi. Nhưng khi bàn tay ướt của nó chạm vào vết
nhỏ màu đen đó, cái dấu hiệu lại lan ra rộng hơn. Nó hạ người chìm sâu hơn
vào trong bồn tắm đề gột sạch vết bẩn đi. Khi gặp nước, dấu hiệu đó trở nên
sẫm hơn và rõ nét hơn. Cái gì thế nhỉ? Valentin nghĩ. Chuyện gì xảy ra với
mình thế này?
Dấu hiệu đó thật xấu xí, một vết đen trên trái tim cậu bé -

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.