LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 227

“Ồ!” Bà Wirth kêu lên, rụt cái nĩa lại. “Cô không sao chứ? Tôi đang định
gọi xe cứu thương đấy.”

“Không cần,” Madame Vileroy nói, cố nở một nụ cười tỏ ra bối rối. Kể từ
khi bà Wirth biết mụ, đây là lần đầu tiên bà thấy mụ trong tình trạng như
vậy. Vileroy đặt một tay lên búi tóc, nhìn xung quanh như thể tự hỏi mình
đang ở đâu, rồi tóm lấy ly cappuccino không đường đang bốc khói của bà
Wirth và uống một hơi hết sạch.

“Nicola, bạn yêu quý, cô có sao không? Cô làm tôi sợ gần chết,” bà Wirth
nói.

Gương mặt Madame Vileroy dần dần tan ra thành nụ cười đầy mật ngọt.
“Thêm ít chocolate chứ?” Mụ mời người bạn mới. Dần dần, bà Wirth quên
mất cơn sốc của mình và trở nên mê mải trước sự hiện diện đầy ma thuật
của người đàn bà trước mặt.

“Chà, thực sự là tôi không nên. Chocolate đã phủ đầy bánh ngọt của tôi rồi.
Mặc dù rất cám dỗ...”

“Ai cấm bà thi thoảng đầu hàng trước cám dỗ một lần chứ? Như chúng tôi
nói ở Paris, Tout en moderation, mime moderation. Mọi thứ đều phải vừa
phải, ngay cả sự vừa phải.”

“Ồ, ồ,” Bà Wirth nói. “Phải, chà, trong trường hợp đó...”

Bà Wirth cố gọi bồi bàn, nhưng không ai chú ý đến bà ta. Madame Vileroy
khẽ ho vào tay. Đột nhiên một anh chàng bồi bàn đẹp trai bê một tách trà
Darjeeling và món tráng miệng ưa thích của bà Wirth ra. Đó là một miếng
bánh Devil’s Food. Thật lạ, bởi vì nhà hàng không phục vụ bánh Devil’s
Food. Bà Wirth chỉ ngồi đó, không thốt nên lời, trong khi anh chàng bồi bàn
đem cho Madame Vileroy một miếng bánh nhân táo đỏ và một tách trà Earl

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.