LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 236

“Bà ấy không còn yêu tôi nữa.”

Bicé chỉ vỗ nhẹ lên tay Valentin, “Tôi không tin,” Bicé không giỏi trong
việc nói dối nhưng cũng tỏ ra đủ thuyết phục và làm Valentin mỉm cười.

***

Vài ngày trước đó, Madame Vileroy đã tặng Valentin một món quà - một
căn phòng mới, như mụ đã tặng cho những đứa khác. Lúc đầu Valentin nghĩ
mụ sẽ có một thỏa thuận mới để đổi lại như mụ vẫn luôn làm thế. Nhưng
không. Căn phòng này là một món quà - chỉ đơn thuần là một món quà mà
không có ràng buộc gì. Valentin nghĩ chuyện này thật lạ, nhưng nó không
thích nghĩ về động cơ của Madame Vileroy. Điều đó quá khó. Mụ bảo với
nó rằng căn phòng sẽ giúp nó phát triển năng lực của mình lên mức cao hơn
nhưng nó sẽ phải thận trọng. Căn phòng có thể làm tổn thương từng bộ
phận trong cơ thể nó từ trong ra ngoài. Hay có thể làm cho nó mắc kẹt mà
không thoát ra được. Mụ nói tất cả những điều đó với nó bằng một vẻ quá
sức kịch, hai mắt mụ lấp lánh khi mụ khoác vai nó và thì thào về sự nghiêm
trọng của món quà.

Sử dụng căn phòng này đôi khi đem lại cảm giác siêu thực - thậm chí không
thực, như một giấc mơ. Nhưng không đếm xỉa tới tất cả những chuyện này,
nó phải dấn tới vì căn phòng là món quà cho người tài giỏi nhất trong bọn
trẻ. Và nó không bao giờ được thắc mắc chuyện có thể làm gì với căn
phòng. Cho đến lúc này, Valentin đã sợ việc dùng căn phòng đó.

Những bức tường trong căn phòng chỉ có một màu trắng toát như những
cánh đồng chìm trong tuyết. Valentin bước vào căn phòng hoàn toàn trống
rỗng - vừa thực vừa ảo. Thứ duy nhất hiện diện trong đó là một khung cửa
sổ ở chính giữa bức tường đối diện cửa phòng - một khung cửa sổ khung gỗ
màu trắng hoàn hảo, được phân thành bốn phần với những tấm ván màu
trắng giống nhau vuông góc ở chính giữa. Khung cửa sổ được chia làm bốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.