LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 238

căn phòng, Valentin cảm giác như thể nó đã bị một đống gạch táng vào mặt.
Như thể nó đã ngủ thiếp đi và giờ giật mình choàng tỉnh hay giống như nó
vừa bước ra khỏi một màn sương mù. Không hiểu sao, ra khỏi căn phòng
cảm nhận của nó về mọi thứ lại trở nên khác hẳn. Nó rũ bỏ cảm giác kỳ lạ
này và tiếp tục bước tới. Bài kiểm tra đã có tác dụng. Mặc dù Madame
Vileroy đã chỉ cho nó cách sử dụng căn phòng, nhưng lúc đầu nó vẫn cảm
thấy hơi sợ hãi. Mụ đã nói với nó phải làm gì, phải đem theo cái gì, và trông
chờ điều gì.

Nhưng nghi ngờ cũng chẳng đau đớn gì. Giờ đây để làm cho bất cứ thứ gì
trở nên là thật, nó biết là nó cần phải có quần áo thật phù hợp.

Valentin gần như chạy như bay qua phòng sinh hoạt chung, nơi Victoria
đang đọc sách. Nó lao về phòng, với xuống gầm giường và lấy ra một chiếc
quần múa ba lê nam bó chặt mà nó đã lấy cắp từ phòng khiêu vũ của
Marlowe. “Không thể tin được mình đang làm việc này,” nó nói. Nó ép
mình vào trong cái quần bó, rồi túm lấy cái áo sơ mi trắng. Nó mở tung cúc
áo, mặc áo vào, nhét đuôi áo vào trong cạp cái quần bó, và buộc một cái
khăn cashmere màu be mà nó đã lấy từ phòng Belle quanh thắt lưng. Nó
nhìn vào gương. Trông nó thật kỳ cục. Nó chỉ phải giả vờ là một đứa ngớ
ngẩn hay lêu lổng trong làng. Trên đường quay trở lại căn phòng có cái cửa
sổ, nó mải sửa cái khăn cứ liên tục trượt xuống nên không nhận ra Victoria
đã lẻn ra hành lang.

“Cậu đang đi đâu đấy?” Victoria hỏi. “Và cậu đang mặc cái gì thế?”

“Tôi không có thời gian nói chuyện đâu, Vic. Tôi có việc phải làm.”

Victoria tăng tốc đi theo Val. Valentin cứ nhìn về phía sau. Nó có thể cảm
thấy Victoria đang gian lận tìm cách đọc ý nghĩ nó trong khi nó cố gắng
trốn tránh.

“Cậu sẽ quay lại đó,” Victoria nói, rồi cô nàng im lặng thêm vài giây nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.