LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 246

“Con không tò mò sao?” Mụ hỏi trong lúc lượn lờ quanh phòng.

“Về cái gì?”

“Về điều đã sai.”

“Thời gian đã sai.” Valentin nói.

“Có thời gian cho mọi điều con muốn, Valentin.”

Madame Vileroy nhìn chằm chằm vào Valentin. Nó tin những gì căn phòng
đã cho nó xem. Căn phòng của sự dối trá - của những ảo giác.

Madame Vileroy giấu nụ cười sau bàn tay xinh đẹp. Mụ biết là thực sự
Valentin chưa hề đi đâu. Nó đã nói chuyện với Victoria. Nó đã mặc tạm một
bộ đồ. Sau đó nó đã bước vào căn phòng. Nó đã hít làn sương mù vào phổi,
lăn ra ngủ, và mơ thấy một cảnh hay ho. Tâm trí của nó đã sáng tạo ra rất
cả: những bông tulip, William, ngay cả Victoria với quyển sách của Vileroy
nữa. Nó đã thức dậy và thấy Victoria đang ngồi đó, chỉ mười phút sau
những gì giống như một cuộc phiêu lưu dài.

Valentin đã tin những gì mà mụ đã ban tặng cho nó và mơ mộng. Và căn
phòng sẽ tiếp tục lừa dối nó, với tất cả những trải nghiệm kỳ lạ mà nó có thể
tưởng tượng ra, và từ từ thay đổi nó đến tận cốt lõi, để lại cho nó không còn
gì khác ngoài cái vỏ bọc của chính mình: một con rối: Nó đã tin điều dối trá
này bằng toàn bộ tâm hồn - bởi vì nó muốn thế.

Và thế là Madame Vileroy khẳng định một điều về bản chất loài người mà
mụ đã biết trước. Thậm chí cả kẻ dối trá giỏi nhất cũng sẽ tin bất kỳ điều gì
- nếu như kẻ đó muốn tin điều đó đủ nhiều. “Phù,” mụ nói dưới hơi thở, và
rồi liếm hai môi. Phải, việc quan sát thật là thú vị. Nhưng hơn cả thế nữa, có
một cảm giác thỏa mãn với điều đó. Vì đó là lý do mụ đã chọn Valentin, bởi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.