LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 322

Bicé ngồi khoanh chân trên sàn và vùi mặt vào lòng bàn tay. Christian đến
ngồi dưới chân cô bé, “Bọn mình đã biết bọn mình có những ‘khả năng.’
Bọn mình đã biết bọn mình hoàn toàn khác những đứa khác ở trường. Và
bọn mình thậm chí còn biết rằng bọn mình không phải là gia đình.”

“Ừ,” trong một giây Bicé kiểm soát được cơn cuồng loạn và trông có vẻ
trầm ngâm, như một người đang kiếm tìm dấu hiệu của hi vọng, “Bọn mình
đã biết điều đó, nhưng nó chưa bao giờ xuất hiện trước chúng ta. Gần như
kiểu bọn mình phớt lờ sự thật, và nó đã ở trước mặt bọn mình trong suốt
thời gian qua.”

Christian gật đầu.

“Nhưng tại sao Vic nhớ chuyện đó còn bọn mình lại không?” Bicé hỏi.

“Tôi nghĩ bởi vì bọn mình không làm điều đó.”

“Vậy tại sao bọn mình lại ở đây? Tại sao bọn mình lại sống cùng bà ta? Và
mấy đứa kia phát hiện ra bà ta là ai từ khi nào để bọn nó có thể thực hiện
cái thỏa thuận này? Ý tôi là, bọn mình chưa bao giờ phát hiện ra bà ta là ai,
đúng không? Mặc dù bọn mình đã sống với bà ta suốt mười lăm năm...”

Christian ngả đầu lên đùi Bicé như một đứa trẻ. Bicé vuốt ve mái tóc đỏ
xoăn tít. Tóc nó chẳng có cọng nào có màu như thế. Christian nghĩ một lát
và rồi lên tiếng, “Thomas về nhà và nghĩ rằng nó đã ăn tối với tất cả bọn
mình.”

Bicé dừng vuốt tóc Christian và giơ tay lên chặn miệng, “Vậy là, tôi đoán
Vileroy có thể tạo ra những ký ức giả. Bà ta có thể làm bọn mình quên mọi
chuyện... như chuyện bán linh hồn...”

Bicé nghĩ thật kỹ về khả năng này. Không hiểu sao, nghĩ rằng Vileroy đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.