LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 38

“Em quá hoang tưởng thì có.”

“Chà, em sẽ tìm hiểu thêm nhiều thứ.” Bà Spencer nói.

“Nicola! Hoan nghênh các vị”. Bà Wirth nói rồi chìa tay cho Madame
Vileroy, Vileroy gật đầu và tháo găng tay. Bà Spencer tò mò liếc qua vai
Madame Vileroy nhìn bọn trẻ nhưng e ngại không lên tiếng bởi vì mụ bảo
mẫu vẫn chưa thốt ra một âm thanh nào. Mặc dù đang mỉm cười và ánh lên
màu xanh thanh bình, con mắt chia tư của Vileroy vẫn làm hai mệnh phụ co
rúm lại và nheo mắt, rồi chồm đến gần hơn để nhìn, tự hỏi không biết đây
có phải là một mốt mới của kính sát tròng hay không.

“Hai vị có muốn gặp các con của tôi không?” Madame Vileroy gợi ý. Hai
quý bà gật đầu như cún con. Bà Spencer dợm tiến về phía cô bé tóc vàng,
nhưng điều gì đó giữ bà ta lại. Đó là một mùi ngòn ngọt tanh tưởi, như chất
gây nôn trộn với mật ong. Khi bà ta nhìn lên, Madame Vileroy đang giới
thiệu một thằng bé lực lưỡng với quai hàm dày và mái tóc đỏ. Thằng bé
trông e dè đứng cúi đầu. Nó mang một vẻ đần độn, u sầu trên gương mặt, và
đang đứng gần cô em lo lắng của mình - đứa con gái thấp hơn có nốt ruồi và
mái tóc đen nhánh - như thể thằng bé là người bảo vệ cho con bé còn con bé
là vật nuôi của cậu ta vậy.

“Đây là Christian.” Madame Vileroy nói, vẫy thằng bé tóc đỏ lực lưỡng ra
phía trước.

“Hân hạnh được làm quen với các vị.” Thằng bé nói, không hề mỉm cười,
và chìa tay ra.

“Christian Vileroy.” Bà Spencer nói khi nắm lấy tay thằng bé sau Bà Wirth.

“Thực ra là Faust.” Không hề thực sự nhìn vào mắt người đối diện,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.