LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 426

xảy ra không quan trọng nữa. Mụ ta đã bắt ông làm những việc đó. Nếu
chúng ta rời khỏi, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu. Lần này sẽ là thật.”

Valentin để hai tay trong túi áo, và dường như nó đang dùng chân viết gì đó
lên sàn nhà. Lần đầu tiên kể từ khi quen biết Valentin, Christian thấy nó có
vẻ xấu hổ. Nó trông như có thể khóc òa vì mọi thứ mình đã làm, như thể nó
thực sự hối hận. Christian mỉm cười với nó và lặp lại, “Đi với bọn tôi đi,
Val.”

Valentin rút hai tay ra khỏi túi áo và luồn qua mái tóc “Tôi xin lỗi,
Christian. Vì tất cả những gì tôi đã làm...”

“Không sao mà,” Christian nói. “Cứ đi thôi. Tôi biết mụ ta bắt ông làm điều
đó.”

Nhưng khi Valentin rời khỏi chỗ đứng của mình, nó lại không đi về phía
Christian. Nó cúi đầu và xấu hổ bước về phía Madame Vileroy, “Không. Bà
ấy không bắt tôi làm bất cứ điều gì.”

Một âm thanh thoát ra từ miệng Christian, như thể nó đang cố nói gì đó,
giống như cười, khóc và ho cùng một lúc.

“Xin lỗi, người anh em,” Valentin. “Đối với tôi, bình thường không thể nào
đủ được.”

“Chúng ta đi,” Bicé nói.

“Ngươi không thể,” Madame Vileroy lặp lại ngay khi Bicé dợm bước về
phía cửa. “Ta vẫn còn linh hồn của Belle.” Mụ liếc về phía cánh cửa bằng
gỗ dái ngựa to đùng phía bên kia hành lang. Nó bắt đầu di chuyển và xoắn
vặn như trước đó. Một cảm giác buồn nôn ập qua bụng Belle. Có phải là nó
đó không? Như một kẻ dở sống dở chết, Belle bắt đầu bước về phía cái cửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.