LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 49

gì mà nó cần từ bất kỳ ai. Nó có thể lấy bất cứ thứ gì mà không ai biết được.
Christian cảm thấy một luồng năng lượng mới. Năng lượng của Charlotte.

Bà Wirth luồn lách xuyên qua đám đông, “Tôi nghĩ con bé bị đập đầu,” bà
ta kêu lên, “Chắc là cánh cửa đã đập vào đầu nó.”

“Giúp tôi!” Christian nói với Valentin, răng nghiến chặt, “Im mồm lại và
giúp đi.”

“Có vẻ như ông đang làm một việc tốt đấy.” Valentin nói.

Trong khi đó, bên cạnh hai đứa, các quý bà quỳ xuống cạnh Charlotte, quạt
quạt trên mặt cô bé. Một người đàn ông hoảng hốt lấy điện thoại gọi xe cấp
cứu.

“Chữa lại chuyện này đi, Val,” Christian nói.

“Nhưng thế thì ông sẽ không nhớ được khoảnh khắc lãng mạn đó.”

“Làm đi.”

“Được rồi,” Valentin nói, “nhưng ông nợ tôi nhé. Nhưng mà ông sẽ chẳng
nhớ gì đâu.” Nó nhắm mắt lại và đút tay vào túi áo. Nhìn từ phía Christian,
mặt Valentin đông cứng lại, một cảm giác hư ảo nhanh chóng trùm lên nó,
một cái nháy mắt, Christian lại đang đứng đó với Charlotte, cô nàng đang bi
bô về mẩu truyện ngắn cuối cùng của mình. Christian nháy mắt vài lần. Nó
không nhớ gì cả. Không ai nhớ gì hết. Đám đông không hề lao đến.
Charlotte không hề ngã vào tay Christian. Những người bồi bàn không hề
mở tung cánh cửa. Valentin mở mắt ra và mỉm cười. Chỉ có nó là nhớ.

Với Charlotte và Christian, chuyện này không gì hơn một cái nấc cụt.
Valentin đang nói gì đó, và rồi giọng nó nảy lên, rồi nó lại tiếp tục. Nó trích
dẫn gì đó từ văn học, và khi Charlotte tỏ vẻ ấn tượng thì nó thêm vào, “Đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.