LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 68

cái hành lang hẹp dẫn đến chái phía đông, áo choàng đen sang trọng phấp
phới sau lưng.

Victoria nhìn quanh, vẫn tức tối trước những gì Madame Vileroy nói. Kết
quả sẽ đủ thực,
Victoria tự trấn an. Và nếu như phần còn lại chưa thực, thì
không ai có thể phát hiện ra được.
Nó ngước lên nhìn trần nhà. Căn phòng
nóng nực và tối om. Bầu không khí đặc sệt, gần như chuyển động được.
Victoria cảm thấy đau đầu, nhưng có gì đó làm mắt nó gắn chặt vào ngọn
đèn treo trên đầu. Ngọn đèn đó được làm từ thủy tinh và chứa đầy những
ngọn nến nhỏ leo lét. Nó đã trông thấy ngọn đèn đó hàng ngàn lần, nhưng
lần này giống như ngọn đèn đang nhìn lại nó. Victoria hoa mắt, bầu không
khí xung quanh đang trở nên đặc quánh lại, thật khó thở. Ngọn đèn xoay
vòng và dập dờn quanh nó. Cái này có thật không? Trong một giây, Victoria
nghĩ mình không còn nhìn thấy ngọn đèn treo được nữa mà chỉ là những
bóng điện bé tí. Chúng vẫn ở đó - mờ mờ - treo giữa không trung trên đầu
nó. Lúc này, khi Victoria nhìn chằm chằm vào đó, tất cả những gì nó thấy là
lưỡi của ngọn lửa đang trôi nổi một mình. Chúng trùm lên đầu, sẵn sàng rửa
tội cho nó bằng một dòng lửa. Victoria dụi mắt. “Vic,” Valentin gọi.
Victoria quay lại.

“Gì?”, nó quát lên, “Cậu làm tôi sợ chết khiếp.”

“Cậu đang nhìn gì thế?”

“Không có gì.” Victoria nói rồi quay nhìn lại. Chiếc đèn treo đang ở đó,
thủy tinh, nến, và tất cả - thật như bất cứ thứ gì khác có trong căn phòng.

***

Vào nửa đêm, Valentin, Victoria và Belle đang ngồi quanh chiếc bàn giữa
phòng khách. Valentin ngả người ra ghế, chân gác lên bàn, tập tung hứng
đồng xu. Belle chăm chút mấy cái móng tay, trong khi Victoria rà đi rà lại
một đống danh sách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.