LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 67

chính vào mỗi hành lang, đám nến trông như những chiếc gai bốc lửa, làm
bọn trẻ thấy cảnh giác và tránh xa khu hành lang chật hẹp nhất dẫn đến
những căn phòng của Madame Vileroy. Giữa phòng khách hình tròn là sáu
chiếc ghế tựa đặt quanh một chiếc bàn tròn bằng gỗ. Quanh phòng, lối đi về
phía mỗi hành lang rất rõ ràng và chỉ cách vài bước chân. Giữa các lối đi,
những giá sách cổ và gương được dùng để trang trí trên bức tường phòng
khách.

Bất chấp tất cả những thứ đó, sự khác biệt rõ rệt nhất trong căn phòng là
bầu không khí. Cái không khí hôi thối, mục nát của căn hộ trống không
quay trở lại, nhưng nồng hơn. Cứ như thể ngôi nhà này là nguồn gốc tận
cùng của bầu không khí khó thở trước đó, như thể ngôi nhà trống không vẫn
mang cái thứ cặn bã của loại chất độc bắt nguồn từ chiếc hộp đỏ sậm nho
nhỏ đó.

Bicé lẩm bẩm, “Lasciate ogni speranza voi ch'entrate

[12]

.

Belle rùng mình, “Bicé, thôi đi.”

Bọn trẻ đã sống trong ngôi nhà này nhiều năm rồi, rất lâu trước khi đến
New York, kể từ ngày mà chúng lần đầu tiên đến căn nhà gỗ trên núi;
nhưng lần này khi chúng bước vào nhà, cảm giác vẫn không thoải mái như
lần đầu tiên ấy.

Madame Vileroy nhìn quanh với vẻ thỏa mãn, “Thật dễ chịu khi được về
nhà, đúng không các con? Ta còn vài điều ngạc nhiên nữa. Nếu các con
ngoan ngoãn, mai ta sẽ cho các con xem.”

“Nhân dịp Giáng sinh...”, Bicé nói.

“Đừng làm Giáng sinh trở thành trò cười,” mụ bảo mẫu nạt. Madame
Vileroy ghét ngày này. Không hề chúc ngủ ngon, mụ lướt ra khỏi phòng qua

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.