LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 74

Nửa giờ sau họ đã ở SoHo. Madame Vileroy vẫn bước nhanh, đôi bốt cao
gót kêu lộp cộp theo mỗi bước đi. Mụ dường như không nhận thấy những
con phố rải sỏi xinh đẹp, những cửa hàng được trang hoàng đầy những màu
sắc lễ hội sặc sỡ, hay ánh sáng vàng chiếu ra từ cửa sổ các quán cà phê, nửa
bị sương giá bao phủ, chỉ hơi lộ ra chút khung cảnh náo nhiệt bên trong. Mụ
chỉ bước đi, và Victoria đi theo, bước những bước dài và tập trung cao độ.
Những gì Madame Vileroy nói đã trấn an Victoria, nhưng chẳng hiểu sao nó
vẫn cảm thấy lo lắng. Mụ bảo mẫu là người duy nhất trên thế giới mà
Victoria không thể gian lận. Và thế là cảm giác yên lòng không bao giờ kéo
dài. Victoria cứ nghĩ về ngôi nhà. Sẽ thế nào nếu như ai đó phát hiện ra?
Điều làm nó lo lắng nhất là toàn bộ những thành công của nó có thể chỉ là
ảo giác. Nếu chúng chỉ là ảo giác thì điều gì sẽ giữ cho chúng khỏi biến mất
chỉ trong một tích tắc?

“Victoria?”

“Dạ?”

“Ta có một vụ mặc cả cho con đây.”

Victoria hơi giật mình. Nó ước gì có thể lẻn vào tâm trí của Vileroy dù chỉ
là chốc lát. Thế nhưng nó vẫn háo hức lắng nghe, bởi vì không như những
đứa còn lại, nó yêu những vụ mặc cả của Madame Vileroy. Nó luôn có cảm
giác như thể mình đã thắng.

“Con đang nghe đây.”

“Ta biết con đã thắc mắc về chuyện mọi thứ với con cuối cùng sẽ như thế
nào.”

“Con cho là...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.