LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 85

loại là đang luyện tiếng Udmurt, ông bà biết đấy, và - vì thế, ông bà đang
nói đến chuyện gì thế?”

Người đàn bà trố mắt, miệng lắp bắp, “Ph-phải, bọn ta đang nói về liên
hoan phim.”

“Ôi, hay quá!” Bicé reo lên, vỗ tay. “Cháu có thể tham gia không?”

Người đàn ông chưa kịp trả lời thì cửa tàu đã mở ra và ông ta vội nói, “Đây
là ga đến của bọn ta rồi.” Khi hai người họ bước ra khỏi toa, Bicé liền gọi
với theo.

“OK. À, chúng ta có thể nói chuyện sau không? Ông bà có e-mail không?
Chúng ta có thể lập một câu lạc bộ sách.”

Cửa tàu đóng lại trước lời đề nghị của cô bé. Nó từ từ ngồi xuống và nhận
ra rằng mình đã trên đường đến Đại lộ Jamaica. Sẽ phải mất một giờ để về
nhà, nơi nó có thể giấu mình sau một cuốn sách. Cho tới lúc đó, nó sẽ ngồi
đây, đơn độc như bất cứ ai trên một con tàu đầy những người là người.

Bicé nhìn xuống, hơi xấu hổ. Khi ngẩng lên, nó nghĩ mình đã thoáng thấy
Madame Vileroy đang ngồi ở một ghế phía góc xa. Mụ mặc áo choàng màu
đen, búi tóc vàng nằm ngay ngắn trên đỉnh đầu, ném cho Bicé một nụ cười
thấu hiểu và không tán thành. Bicé ngoái lại để nhìn rõ hơn, nhưng Vileroy
đã biến mất. Mụ bảo mẫu có thực sự ở đó không? Hay Bicé đã tưởng tượng
ra? Có phải mụ luôn theo dõi? Ý nghĩ đó làm Bicé lạnh sống lưng, và trong
một giây nó trở nên điếc đặc trước những âm thanh xung quanh. Nó cảm
thấy hối hận vì đã bắt chuyện với hai người nọ.

Bicé không thấy vẻ mặt của người đàn bà Udmurt khi bà ta bị lôi ra khỏi tàu
điện ngầm. Bà ta đã nấn ná ở bên ngoài một lát, nhìn con tàu đem Bicé đi
xa. Mặc dù tất cả xảy ra quá nhanh, và mặc dù chồng bà đã kéo bà đi quá
sớm, bà vẫn thấy hoảng hồn trước sự kỳ diệu mà bà đã chứng kiến - ngôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.