LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 87

Chương 4: VỞ KỊCH CỦA MARLOWE

Mái tóc rắn. Bóng tối từ những đám mây. Những ngón tay đau đớn. Những
linh hồn tội lỗi có khả năng tưởng tượng ra bất cứ thứ gì, đặc biệt là qua
những khung cửa sổ bão bùng trong đêm tối, những đêm hiềm thù. Mụ đã
đứng bên ngoài nhiều ngôi nhà bất hạnh. Qua khung cửa kính, mụ đã nhìn
chúng hàng thế kỷ - mặc dù mái tóc mụ còn lâu mới đầy rắn và ngón tay mụ
không hề đớn đau.

Mụ ngắm nhìn. Đơn giản là nhìn và chờ đợi. Có một khoảnh khắc. Luôn có
một khoảnh khắc cô đơn.

Cái giây phút khi dấu hiệu lộ ra lần đầu tiên.

Vào khoảnh khắc đó, mụ luôn có mặt. Không nhìn thấy được. Không nghe
thấy được. Quan sát.

Lúc này mụ đang quan sát một trong đám bọn chúng. Một người đàn ông.
Hắn cao và gầy, giàu có, nhưng không thỏa mãn. Hắn ôm thành bồn tắm
như thể sợ hãi trước điều mà hắn có thể nhìn thấy. Hắn xả nước ngập
người, vẫn ở một góc, chà sạch người, đối mặt với bức tường, chà người
quá nhiều. Khi đã xong, hắn lại nhìn quanh và bước vội về phía áo choàng
tắm,hơi xoay người trong chốc lát để lộ mình cho sự hiện diện không được
biết tới bên cửa sổ.

Hình ảnh đó lướt nhanh qua làn sương mù mờ mịt. Dấu hiệu, đen như thần
chết, bao phủ nửa vầng ngực của người đàn ông. Một bí mật ma quỷ xấu
xa. Mụ mỉm cười. Hắn sẽ gọi mụ sớm thôi, và ánh sáng sẽ không bao giờ
thấy lại hắn nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.