LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 93

Thomas nói với vẻ bớt nhiệt tình hơn, một sự thay đổi làm ruột Belle thắt
lại thành hàng ngàn nút nhỏ.

“Bọn này mới chuyển đến tuần vừa rồi,” Belle nói, rồi thêm vào với vẻ hi
vọng, “bọn này sẽ học ở Marlowe.”

Bất chấp bản năng thôi thúc, Belle chỉ trả lời ngắn gọn và lùi lại vài bước,
sợ rằng sẽ làm Thomas bỏ chạy. Cứ như có một đường ranh giới giữa hai
đứa mà Belle không thể vượt qua - chưa phải lúc này.

“Ồ, đúng rồi.” Connor nói. “Mẹ bạn đã kể với mẹ tôi về các bạn.”

“Ý cậu là Madame Vileroy?” Belle ngờ ngợ hỏi. “Bà ấy không phải mẹ bạn
à?” Connor hỏi.

“Bà ấy là bảo mẫu của bọn này.” Belle trả lời, cố hết sức để tỏ ra quyến rũ
và tự tin.

“Ồ,” Thomas giả vờ dụi mắt nhưng thực ra là để bịt mũi. Thật là một cô gái
kỳ quặc.
Cậu chàng không biết nói gì. Một phần trong nó cảm thấy ghê tởm
Belle - không chỉ là cái mùi mà còn vì những gì cô nàng nói nữa. Cô nàng
thật đáng ghê tởm, làm bầu không khí xung quanh nhiễm mùi hôi thối. Và
chị của cô nàng thì không làm gì để giúp cô em. Bicé trông có vẻ giống một
người bị xã hội ruồng bỏ, cứ lùi lại mỗi khi Thomas nhìn, cứ dịch dần về
phía góc giữa cái cây và bức tường. Sao cô nàng lại sợ hãi thế nhỉ? Cô
nàng trông bình thường. Xinh xắn, ăn mặc đẹp, có đôi mắt đẹp.
Thế nhưng
một phần khác trong Thomas - cái phần đã nhận thấy Belle đẹp đến nhường
nào - lại cảm thấy tò mò và muốn ở lại. Thế rồi Thomas nhìn thấy cô bạn
Lucy Spencer đang chạy bổ đến chỗ nó.

“Này, Luce. Chuyện gì thế?”

Lucy đã bị bà mẹ cấm túc nguyên một tuần liền vì cái sở thích oan ức đối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.