LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 99

dấu hiệu màu đen đang trở nên rõ nét bên trên trái tim. Madame Vileroy ghé
đến gần hơn, và như một vị bảo mẫu tài giỏi, mụ luồn một chiếc khăn ăn
vào trong nắm tay đang run rẩy của cô học trò lúc này đang ôm chặt ngực.
Belle lau khô mồ hôi và lắng nghe với vẻ háo hức.

“Con cố gột sạch nó đi bao nhiêu lần rồi?”

“Hôm nay là ba lần.”

Belle cúi đầu. Nó nhớ những giờ trong phòng tắm, nhìn ngực chuyển thành
màu đen kịt khi nước thấm lên da, một điều nhắc nó nhớ đến bản chất thực
sự của con người nó.

“Chà, con yêu, ta rất vui lòng giúp đỡ. Nhưng con phải làm một điều cho
ta.”

“Là điều gì?” Giọng Belle nghe có vẻ sợ hãi. Mụ bảo mẫu trấn an nó,
“Đừng lo, con yêu, không có gì lớn bằng những thứ con đã từ bỏ rồi đâu.”

“Con phải làm gì?”

“Những điều nhỏ nhặt. Không có gì mà một cô gái bình thường ở tuổi của
con không thể làm. Có nhìn thấy người đàn ông đầu kia không?” Mụ hỏi,
tay chỉ vào một người đàn ông trông nổi bật với hàng ria mép màu xám
ngồi dưới họ ba hàng ghế. “Đầu tiên, ta muốn con tìm cách mời ông ta đến
nhà chơi. Con có nghĩ là mình làm được điều đó không?”

Belle gật đầu nhưng lại nhướn một bên mày. Chuyện này nghe giống một
việc vặt khác thường hơn. Tại sao Vileroy không thể tự mình làm điều đó?
Nhưng rồi Belle đã biết câu trả lời. Madame Vileroy thích những đứa trẻ
của mình có dính dáng đến những chuyện mụ làm. Cứ như thể mụ muốn có
cộng tác viên - trong mọi việc. Như thể mụ muốn lôi kéo chúng vào những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.