LINH PHI KINH - Trang 1021

Thành Hôi Thổ".

Hắn mới chỉ nghe qua một lần, nhưng âm hưởng một khi vào tai là

không quên, hắn thổi khúc nhạc không sai sẩy chút nào, dẫu không thê
lương bằng cây hồ cầm, nhưng nét mềm mại uyển chuyển lại có phần hơn.
Lạc Vũ Sinh nghe qua, ánh mắt ông lão đầy ngạc nhiên, chợt ông cũng kéo
nhị trên hồ cầm, hứng thú tấu theo sáo, cái uyển chuyển của sáo hoà vào
tiếng ấm ức của đàn cứ trải dài khơi rộng mãi ra, chúng quấn quýt vào nhau
không thôi.

Khúc nhạc dứt, hai gò má Lạc Chi Dương thoáng lành lạnh, hắn đưa tay

gạt lệ đầm đìa, giọng ngượng nghịu, nói: "Lão tiên sinh, vãn sinh đã thất
thố rồi. "

Lạc Vũ Sinh liếc nhìn hắn, ông gật đầu, bảo: "Ngươi tuổi còn nho nhỏ,

mà lại mang nhiều tâm sự uất kết, nặng tình quá sẽ không thọ, ưu sầu nhiều
cuộc sống khó dài lâu."

Với một câu nói, ông đã chỉ rõ tâm bệnh Lạc Chi Dương, khiến hắn bất

giác buồn bã, buột miệng phản bác: "Lão tiên sinh chắc gì đã không có tâm
sự? 'Ai đỗng sơn hà, kỷ nhân ưu thiên'."(Bi thương trong khoảnh nước non,
cũng như người nước Kỷ lo trời sụp)

"Hay cho cái câu 'Kỷ nhân ưu thiên'.", Lạc Vũ Sinh đăm đăm nhìn vào

rượu trong chén, ông đờ đẫn, ngây người giây lát, đột nhiên ông nâng chén,
nói, "Nào ... nói lên được một câu bốn chữ thẳng thừng đó, lão hủ kính
ngươi một ly."

Lạc Chi Dương cười vang, hắn nốc cạn một hơi, thò đũa gắp một miếng

thịt gà, quài tay đút cho Phi Tuyết.

Con ưng trắng đớp, nuốt gọn một cú trọn mảu thịt rồi nó nhíu mày,

ngẩng đầu, dáng kiêu hùng uy vũ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.