LINH PHI KINH - Trang 1062

gánh ra ngoài chợ, Phiền Trọng cũng ngoan ngoãn cong lưng gánh đi bán
hàng. Khi hiểu rõ điều này, Phiền Trọng ngượng chín người, đấu thêm dăm
ba hiệp nữa, y bỗng dưng nhảy dựng ra sau, thét to một tiếng "Thôi", vứt bỏ
sào tre, y xoay người bước đi, như một cơn lốc, y lao ra ngoài thủy đình,
chẳng ngoái trông lại một lần, đã tức thì mất dạng.

Lạc Chi Dương tháo bỏ dải bịt mắt, vui vẻ hỏi: "Đến lượt ai đây?"

Triệu Kiến Hoài nhìn quanh, Diêm chúng chẳng môt ai nhúc nhích, lão

thầm hiểu thuộc hạ đang bị kinh hồn táng đởm, lập tức lão gồng mình,
chậm rãi nói: "Triệu mỗ bất tài, xin lãnh giáo túc hạ mấy chiêu chưởng
pháp."

Ngón thương của Phiền Trọng, chuỳ pháp của Cung Cường, cả hai công

phu đều rất có danh vọng, khi đụng phải cây sáo ngọc này, đã cùng thất bại
thê thảm. Trong ý Triệu Kiến Hoài, lão nhất quyết, nếu thi đấu bằng võ khí,
Lạc Chi Dương vô cùng lợi hại, muốn thắng hắn, bó buộc phải bỏ ngắn
dùng dài, không chọi nhau bằng binh khí được.

Lạc Chi Dương thầm suy tính, "lão già này chơi xa luân chiến với mình,

đánh thắng Triệu Kiến Hoài rồi, sẽ lại có những người khác, đưá nọ nối tiếp
đưá kia, căn bản không để cho mình yên. mình phải hiển lộ cho tụi chúng
coi một võ công thậm cao, cho bọn chúng thấy khó mà lui". Hắn tức thì cài
sáo vô eo lưng, vui vẻ nói: "Đấu kiểu ngươi tới ta lui hoài, thật cũng nhiều
phiền toái. Như vầy hay hơn, Triệu Đường chủ, tui đứng bất động để cho
lão đánh tui ba chưởng, tui mà tiếp được, tính là lão thua, còn nếu tui không
chịu nổi ... khỏi cần nói chi cho lắm!"

Hắn vừa dứt lời, toàn thể sảnh đường đều hãi kinh, Triệu Kiến Hoài tức

giận cành hông, lão cất giọng căm hờn, nói: "Tiểu tử, quyền cước không có
mắt, rủi ta đánh chết ngươi thì sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.