LINH PHI KINH - Trang 1087

gấp gáp, hắn chẳng biết đã lấy đâu ra được đủ sức lực mà thét lớn một
tiếng, hai tay ôm chầm lấy cô, vực cô dậy, dìu cô đi. Địch nhân nhìn thấy,
chúng muốn đưa tay ra ngăn cản, nhưng vì bị tiếng đàn ức chế, họ khóc đến
người mềm như bún, chân tay không còn chút hơi sức.

Lạc Chi Dương ôm cô gái chạy một hơi, thoát khỏi chỗ đám người nọ,

đi được chừng hơn hai trăm bước, tiến vào một ngõ nhỏ, nhìn lại không
thấy có truy binh, hắn mới buông nữ tử xuống.

Chỗ này ở khá xa bờ hồ, tiếng đàn hầu như quá nhỏ không còn nghe rõ.

Thủy Liên Ảnh sực tỉnh lại, cô hồi tưởng những gì vừa xảy ra, không khỏi
thầm mắc cở, cô lén nhìn qua, thấy Lạc Chi Dương nhíu mày, đăm chiêu,
cô buột miệng hỏi: "Lạc công tử đang nghĩ ngợi gì thế?"

"Kỳ quái.", Lạc Chi Dương nâng cao cố chân, vết thương rắn cắn rỉ máu

đỏ nhạt, chỗ sưng của lỗ thủng cũng xẹp xuống, "Không lạ đâu!", Thủy
Liên Ảnh chăm chú nhìn miệng vết thương, cô nhè nhẹ thở dài, "‘Phượng
Khấp Huyết Lộ’ là linh dược chế từ trăm thứ dược liệu, có tính chữa
thương giải độc, không gì ăn qua được nó, độc tố của rắn khi vào cơ thể, đã
bị huyết lộ hóa giải."

Lạc Chi Dương ngẩn người, hắn nhớ lại lúc hít phải hương mê, cũng đã

không hôn mê mà té ngã, khi ấy hắn cảm thấy kỳ lạ, bây giờ nghĩ lại, cũng
nhờ công dụng tốt của "Phượng Khấp Huyết Lộ".

Nghĩ được đến đấy, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi hỏi:"Thủy cô

nương, những người trên đường đó cũng thuộc về Diêm bang hả?"

Thủy Liên Ảnh gật đầu: "Bọn chúng là ‘ba mươi sáu thích khách’ của

Diêm bang đấy"

"Ba mươi sáu thích khách?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.