LINH PHI KINH - Trang 1089

"Việc nhỏ, có đáng gì.", Lạc Chi Dương đang nói, đột nhiên sắc mặt đại

biến, "Không xong ... tiếng đàn ven hồ đã tắt." Hắn lập tức nhỏm dậy, kéo
Thủy Liên Ảnh bước nhanh đi.

"Người đàn hồ cầm kia lai lịch ra sao?", nữ tử không khỏi thắc mắc,

"Tại sao tiếng đàn nghe bi ai đến thế?"

"Đó là một vị tiền bối.", Lạc Chi Dương vừa đi vừa nói, "Về họ tên, ông

ta tự xưng ‘Lạc Vũ Sinh’, ông cũng từng có một đoạn nhân duyên với tui,
Thủy cô nương, cô từng nghe nói đến cái tên đó chưa?"

"Lạc Vũ Sinh?", Thủy Liên Ảnh nghĩ ngợi, cô lắc đầu, "Xin lỗi, ta ít

giao du, kém học hỏi, chưa từng nghe qua cái danh hiệu đó."

Hai người đi ra khỏi ngõ, đến chỗ ngã ba đường, chợt nghe tiếng bước

chân rầm rập, quay lại nhìn, đúng là "ba mươi sáu thích khách" đã đuổi đến
nơi. Lạc Chi Dương gia tăng cước bộ, khi chuyển qua một góc phố, mắt
vừa nom thấy, hắn hả miệng kêu khổ, nguyên lai Triệu Kiến Hoài đang dẫn
dắt rất nhiều lâu la, chặn đường phía đầu phố.

Chưa dứt cơn sững sờ, bọn thích khách đã vào gần, chúng quây vòng

trong vòng ngoài vây kín hai người.

Lạc Chi Dương rút kiếm cầm tay, moi óc tìm kế sách thoát thân. Chợt

nghe có người gọi to: "Đạo Linh tiên trưởng!"

Lạc Chi Dương ngước nhìn ra, từ nơi xa có một nhóm chừng mười

người đang cưỡi ngựa phóng nhanh đến, cầm đầu là hai anh em Chu Cao
Sí, Chu Cao Hú.

Hai vị hoàng tôn áo đẹp, ngựa tốt, tuỳ tùng cũng uy vũ như cọp, trong

đó có một tăng nhân y phục khác thường, tăng bào màu đen, cưỡi ngưa
bạch, tuổi ước ngũ tuần, mặt y vàng vọt như người bịnh lâu năm, tuy vậy,
ánh mắt bức nhân, sắc diện không giận mà uy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.