LINH PHI KINH - Trang 111

Dương lại giương cao cây sáo lên, ả vội vội vàng vàng quay mình bỏ chạy,
miệng la hét ầm ĩ: "Giết người kìa, giết người kìa..."

Lạc Chi Dương đuổi theo ra tận ngoài cửa, tay hung tợn hươi cây sáo

dài, đã thấy một đám vừa cung nữ, vừa thái giám ùa tới ngăn cản hắn. Lạc
Chi Dương bèn quơ sáo đập cho mỗi người một phát, làm bọn họ ai nấy
dều sứt đầu mẻ trán.Hắn lớn lên ven sông Tần Hoài, thiện nghề đánh lộn,
tay chân lanh lẹ, ít gặp đối thủ. Đám cung nữ, thái giám nọ chân yếu tay
mềm, chả ai có thể chống cự hắn, họ đành giương mắt nhìn hắn chạy vượt
qua, đến gần Tống Trà. Ả cung nữ già nghe bước chân rậm rịch của hắn, ả
sợ đến mức không còn hồn phách, quýu chân, ngã sóng soài. Lạc Chi
Dương nhào tới bên ả, tay cất cao cây sáo, định đánh xuống.

"Ngừng tay!" Một tiếng thét vang lên, tiếp theo sau là một thân vỏ kiếm

lướt ngang, nhẹ nhàng đập vào cây sáo. Hổ khẩu tay Lạc Chi Dương nóng
hực, 'soạt' một tiếng, cây sáo tuột khỏi tay hắn, bay ra ngoài xa. Hắn ngước
trông, thấy Chu Vi đang tái mặt, lửa tóe ra từ trong đôi tròng mắt đen thăm
thẳm.

Đến đây, Lạc Chi Dương đã tỉnh hẳn, nhớ ra rằng chính mình thân ở

cấm cung, những nguời bị hắn đánh đều là cung nữ, thái giám phục thị
công chúa Bảo Huy, ngay lập tức, hắn đổ mồ hôi lạnh dầm dề, mắt dõi nhìn
Chu Vi, miệng lưỡi cứng đờ.

"Tống Trà!" Chu Vi quay sang cung nữ kia, quát hỏi, "Rốt cuộc là gì thế

này?"

"Công chúa điện hạ!" Tống Trà ôm chân Chu Vi, miệng khóc hu hu,

"Tiểu tì gọi tên gà trống thiến chết toi này dậy đi gánh nước, hắn không
nghe lời thì chớ, còn lấy gậy gộc đánh tiểu tì!"

Lạc Chi Dương vừa tức vừa bực, vội kêu lên: "Đừng xì rắm chó nữa, rõ

ràng là ngươi đã đánh ta trước kia mà!" Tống Trà gào lên: "Nói bậy, có ai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.