LINH PHI KINH - Trang 1114

một chút, cười hì hì, rồi tiếp, "Sư đệ yên tâm, nếu ngươi bị ai làm khó dễ, vi
huynh nhất định giúp ngươi xả giận."

Lạc Chi Dương miệng dạ dạ, trong đầu hắn chửi thầm, "Câu đó của hoà

thượng thiệt rất giảo hoạt, hiểu sơ ý tứ của y, thấy rõ y muốn dụ mình vô
nằm vùng trong đông cung, làm gian tế cho phe ‘Yến vương của y, Cái ý
này thúi không ngửi nổi, chỉ có đồ xuẩn trư mới bị lừa vô tròng."

Hai người mang nặng suy tư, nhất thời ngưng nói chuyện. Bỗng nhiên,

từ xa xa vọng đến một tràng tiếng hô hoán, phiá trước đột sáng bừng, hoà
cùng tiếng bưiớc chân người chạy rầm rập, nhiều nhóm gia đinh vẻ mặt
kinh hoàng đang giơ cao đuốc chạy tới chạy lui.

Trong lòng cả hai đều kinh ngạc, Đạo Diễn níu lấy một gia đinh, hỏi:

"Xảy ra chuyện gì thế?"

"Chết ... chết... ", người nọ nuốt ực một ngụm nước miếng, "là có người

chết ..."

"Có người chết?", Lạc Chi Dương và Đạo Diễn đưa mắt nhìn nhau, họ

rảo bước đi theo người nọ, qua khỏi sân trước, bỗng thấy đèn lửa sáng
choang như ban ngày, đám đông đang vây quanh một gốc đại thụ, tay
giương cao đuốc, mắt chăm chú nhìn.

Lạc Chi Dương chen vào đám đông, hắn ngẩng đầu trông, thấy trên

ngọn cây treo một thi thể, máu thịt bầy nhầy, gió thổi tạt qua tạt lại. Đột
nhiên, một làn gió mạnh thổi thi thể quay mặt lại, Lạc Chi Dương định
nhãn nhìn lên, hắn lập tức như bị sét đánh, con tim đập thình thịch, vì quá
hoảng kinh, đầu óc hắn vụt trống rỗng.

Người chết đúng là Quách Nhĩ Nhữ. Lúc này Thục vương cũng đã ra

đến nơi, ông nhìn thi thể, mặt bỗng tái xanh, đôi mắt bốc giận toé khói. Từ
Huy Tổ cũng lớn tiếng ca cẩm, Quách Nhĩ Nhữ là nhạc sĩ của phủ Thục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.